Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 2)
Câu hỏi 1
Thầy đã nói nhiều về tình yêu, quan hệ, hợp nhất,
v.v. Có hội nhập giữa Đạo và Mật tông không?
Mật tông nghĩa là kĩ thuật - và Đạo không thể có quan hệ gì
với bất kì kĩ thuật nào dù là bất kì cái gì. Đạo là vô phương pháp luận, vô kĩ
thuật. Đạo ngụ ý tự phát. Làm sao tự phát có thể là kĩ thuật được? Bạn không thể
thực hành được nó; nếu bạn thực hành nó bạn bỏ lỡ nó. Không có cách nào để trau
dồi nó; tự phát được trau dồi có thể là bất kì cái gì khác nhưng nó không thể
là tự phát.
Đạo nghĩa là buông bỏ. Bất kì khi nào năng lượng của bạn
chuyển, cho phép nó chuyển. Đừng bơi - nổi cùng sông đi. Bơi là kĩ thuật - nếu
bạn chỉ tuôn chảy với sông, cần gì kĩ thuật? Kĩ thuật nghĩa là bạn có chiều hướng,
bạn muốn đạt tới đâu đó. Kĩ thuật nghĩa là bạn muốn áp đặt ý chí của bạn lên thực
tại, bạn muốn là ai đó, ở đâu đó, trong trạng thái nào đó; bạn có ham muốn, bạn
có phóng chiếu.
Đạo nói bạn đã ở đó rồi, bạn đã là cái đó rồi. Không có chỗ
nào mà đi và không có gì khác để hiện hữu, cho nên chỉ thảnh thơi và để mọi sự
xảy ra. Và bất kì cái gì xảy ra đều tốt - bởi vì không có phủ nhận trong Đạo,
không bác bỏ, không kìm nén. Nó là thái độ nổi dậy vĩ đại nhất có thể có. Chưa
bao giờ thông minh của con người đã vươn lên cao hơn như trong Đạo. Nhưng không
có cách thức cho nó. Bạn không thể được hướng dẫn theo nó.
Phật đã nói về năm con đường để đạt tới chân lí. Con đường
thứ nhất ông ấy gọi là con đường của sheela, con đường của đạo đức, tính cách,
đức hạnh. Con đường thứ hai ông ấy gọi là con đường của tri thức. Con đường thứ
ba ông ấy gọi là con đường của dhyana, thiền; con đường thứ tư ông ấy gọi là
con đường của sùng kính; và con đường thứ năm ông ấy gọi là asheksha - điều
không thể được dạy.
Con đường thứ năm đó là Đạo. Nó không thể được dạy. Nó có thể
được học nhưng nó không thể được dạy. Và khi tôi nói nó có thể được học, tôi ngụ
ý rằng nếu bạn thảnh thơi, nếu bạn cho phép cuộc sống xảy ra cho bạn, nếu bạn
không tạo ra rào chắn, nếu bạn sẵn sàng đi tới bất kì chỗ nào nó dẫn tới, bạn sẽ
học nó. Nó là con đường nguy hiểm nhất bởi vì bạn sẽ không trong kiểm soát. Tâm
trí bạn không thể thao túng được; tâm trí bạn không thể chuẩn bị được theo bất
kì cách nào. Bạn sẽ phải sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc - như cây sống,
như sao sống, như núi sống. Bạn sẽ phải sống theo cùng cách, cùng cách tự
nhiên. Đạo là tự nhiên.
Cho nên Mật tông Ấn Độ không thể có việc hội nhập nào với Đạo.
Mật tông Ấn Độ là rất khoa học. Nó là khoa học về cách biến đổi năng lượng dục
thành năng lượng tâm linh; cách tạo ra máy phát điện làm thay đổi, biến đổi,
chuyển hoá năng lượng; cách chuyển từ thấp hơn lên cao hơn; cách đi từ đất lên
trời. Nó là con đường từ dục tới siêu tâm thức. Nó là rất kĩ thuật.
Đạo không có kĩ thuật - đây là điều đầu tiên cần được hiểu.
Nhưng có điều khác có tầm quan trọng lớn - đó là, Đạo có mật tông riêng của nó.
Nhưng nó không phải là kĩ thuật.
Không gặp gỡ nào là có thể giữa Mật tông Ấn Độ và Đạo Trung
Quốc, không gặp gỡ nào là có thể. Chúng là xa xăm, các cực tách rời, và không
thể nào trộn lẫn chúng được. Nếu ai đó cố trộn lẫn chúng Đạo sẽ bị phá huỷ, Mật
tông sẽ không bị phá huỷ. Bao giờ cũng nhớ bất kì khi nào bạn trộn lẫn một quan
điểm cao hơn với quan điểm thấp hơn, cái cao hơn bị phá huỷ chứ không phải cái
thấp hơn. Bao giờ cái cao hơn cũng thua bởi vì cái cao hơn là tinh tế, cái cao
hơn là rất, rất mong manh, mảnh mai, như đoá hoa. Nếu bạn nghiền đoá hoa bằng
đá, đã sẽ không bị phá huỷ. Đá thậm chí còn không đi tới biết rằng đã có va chạm.
Nhưng hoa sẽ mất đi - bị nghiền nát, bị phá huỷ. Đạo là khả năng cao nhất và Mật
tông có thể phá huỷ nó. Cho nên nhớ đừng trộn lẫn chúng.
Nhưng Đạo có mật tông riêng của nó bởi vì Đạo là cái nhìn thế
giới toàn bộ. Nó có mọi thứ mà có thể có. Nó là cái toàn thể. Cho nên phải có
cái gì đó trong nó vì yêu, vì dục có đó.
Mật tông của Đạo nhân là gì? Tôi phải dùng từ 'mật tông', nhớ
lấy, nhưng tôi không dùng nó theo nghĩa Ấn Độ. Mật tông của Đạo nhân là gì? Nó
là tự phát trong tính dục; nó là tự phát trong yêu.
Chẳng hạn, nếu bạn đọc tài liệu Mật tông, tài liệu Mật tông Ấn
Độ, có nghi lễ lớn lao trong nó. Mọi bước đều được chỉ dẫn rất rõ ràng. Không dễ
thực hành Mật tông Ấn Độ - bạn sẽ phải trở nên tinh thông với nó. Đừng lừa xung
quanh. Đừng nghĩ rằng trong khi bạn đang làm tình với người đàn bà là bạn thực
hành Mật tông. Mật tông là khó. Nó là quá trình dài. Và nó cần nhiều năm để được
đào tạo trong nó.
Đào tạo vĩ đại nhất được bao hàm vào và vấn đề khó nhất nảy
sinh là ở chỗ Mật tông cho phép đàn ông làm tình với đàn bà chỉ khi đàn ông đã
mất mọi hấp dẫn dục hướng tới đàn bà. Không có hấp dẫn dục chút nào. Đó là toàn
thể quá trình này. Đàn bà trở thành gần như mẹ của bạn hay chị của bạn, một nữ
thần. Cô ấy phải được tôn thờ. Trong nghi lễ Mật tông đàn bà phải được tôn thờ
như nữ thần. Và trong nhiều tháng ở cùng nhau người ta phải thực hành tôn thờ.
Đàn bà ngồi trần truồng ở trước bạn trên ngai vàng và bạn
tôn thờ và bạn cúi lạy và bạn cầu nguyện cho cô ấy và bạn tạo ra ý niệm trong cốt
lõi sâu nhất của tâm thức rằng cô ấy chỉ là đại diện của mọi tính đàn bà, tính
mẹ. Cô ấy là nữ thần.
Hết ngày nọ tới ngày kia, dần dần, dần dần, bạn mất mọi quan
tâm dục trong cô ấy. Bạn trở thành tự thôi miên với ý tưởng riêng của bạn. Ngày
bạn mất mọi quan tâm dục trong thân thể cô ấy và bạn có thể nhìn đi nhìn lại thấu
qua cô ấy và thân thể cô ấy không còn làm xúc động, thân thể cô ấy thậm chí
không được nhìn tới chút nào, cô ấy trở thành chói sáng, cô ấy chỉ là sự hiện
diện, chỉ thế thì thầy mới cho phép bạn làm tình với cô ấy. Bây giờ tình yêu sẽ
có phẩm chất khác toàn bộ. Không có dục tham gia vào trong nó, không hấp dẫn
nào tham gia vào trong nó, không có tham gia thể chất trong nó. Nó tuyệt đối
tâm linh - sự gặp gỡ của hai linh hồn.
Nhưng nó là quá trình lâu dài. Nhiều nghi lễ, nhiều lời cầu
nguyện, nhiều mật hình yantras, nhiều thiền được cần tới. Sau nhiều năm đào tạo
bạn đi tới điểm người đàn bà không còn là đàn bà với bạn, cô ấy gần như trở
thành người mẹ - 'tính mẹ' đã nảy sinh. Bạn đã phóng chiếu tính người mẹ đó lên
cô ấy. Bạn thấy vú cô ấy nhưng chúng không còn khêu gợi bất kì tính dục nào
trong bạn, chỉ là ý niệm về người mẹ. Bạn thấy thân thể cô ấy và bạn bắt đầu cảm
thấy rằng bạn là một phần của thân thể cô ấy cũng như bạn là một phần của mẹ bạn.
Điều đó tái tạo lại người mẹ. Và nó là quá trình lâu dài. Mật tông là rất thủ tục,
nghi lễ và là thực nghiệm lớn trong thôi miên, tự thôi miên.
Và nó là thực nghiệm lớn trong việc gạt bỏ ý niệm về dục. Nó
không phải là dục chút nào, như nó thường vẫn bị hiểu lầm. Nó là thái độ khác
toàn bộ không phải là dục chút nào. Nó là rất có tính cầu nguyện. Và khi bạn
làm tình với người đàn bà sau khi bạn đã trở nên tinh thông trong Mật tông và
thầy đã cho phép bạn.... Điều đó phải phụ thuộc vào sự đồng ý của thầy, nó
không phụ thuộc vào bạn. Khi thầy thấy trong mắt bạn rằng mọi dục đã biến mất,
rằng thân thể bạn đã trở nên gần như vô tính dục, thầy thấy rằng bây giờ bạn
đang đứng trước người đàn bà như đứa trẻ nhỏ, không nhận biết về tính dục - bạn
trần truồng, cô ấy trần truồng nhưng bạn không quan tâm chút nào tới tính dục -
khi thầy xác nhận điều đó, khi thầy cho bạn tín hiệu, thế thì bạn được phép. Điều
đó tuỳ thầy. Thầy phải quan sát, quan sát cẩn thận. Điều đó mất nhiều tháng,
đôi khi nhiều năm, để chuẩn bị cho nó.
Đạo có mật tông riêng của nó. Điều thứ nhất: Đạo chưa bao giờ
phân chia thành cái thấp hơn và cái cao hơn, đó là cái đẹp của nó. Khoảnh khắc
bạn phân chia thực tại thành cái thấp hơn và cái cao hơn bạn đang bị tâm thần
phân liệt. Khoảnh khắc bạn nói cái gì đó là thiêng liêng và cái gì đó là trần tục,
bạn đã phân chia. Khoảnh khắc bạn nói cái gì đó là vật chất và cái gì đó là tâm
linh bạn đã phân chia, bạn đã chia chẻ thực tại. Thực tại là một. Không có vật
chất không có tâm linh. Thực tại là một. Nó tự diễn đạt bản thân nó trong nhiều
dạng: ở mức này là vật chất, ở mức khác là tâm linh. Tâm linh không cao hơn và
vật chất không thấp hơn - chúng đứng ở cùng mức. Đó là thái độ của Đạo nhân. Cuộc
sống là một. Sự tồn tại là một. Nó là tính một vô cùng và không có đánh giá.
Điều thứ nhất trong Đạo là vứt bỏ nhị nguyên. Dục là không
thấp hơn và samadhi là không cao hơn. Samadhi và dục cả hai đều là cách diễn đạt
của cùng năng lượng. Không có gì đáng tán dương và không có gì đáng kết án về dục.
Việc chấp nhận của Đạo là toàn bộ, tuyệt đối. Không có gì sai về thân thể và
không có gì đẹp về tâm linh - chúng cả hai đều đẹp. Quỉ và Thượng đế là một
trong Đạo, cõi trời và địa ngục là một trong Đạo, tốt và xấu là một trong Đạo -
đó là hiểu biết bất nhị lớn lao nhất. Không có kết án và không có chuẩn bị. Chuẩn
bị về cái gì? Người ta đơn giản phải thảnh thơi và hiện hữu.
Nếu bạn có thể yêu người đàn bà một cách tự phát.... Thực
ra, Đạo sẽ nói rằng Mật trông có thái độ sai, bởi vì bạn phải chuẩn bị. Chuẩn bị
nghĩa là bạn đang chuẩn bị cho tương lai. Đạo chỉ biết một thời - cái là bây giờ;
và chỉ một chỗ - cái là ở đây. Bây giờ là thời gian duy nhất và ở đây là nơi chốn
duy nhất. Ở đây là cõi trời và bây giờ là niết bàn. Cho nên đừng chuẩn bị.
Nếu trong khoảnh khắc nào đó tình yêu tuôn chảy, tình yêu
chiếm quyền sở hữu bạn, đi cùng nó đi. Đừng đẩy dòng sông. Đừng cố cho nó hình
dạng nào. Đừng cố ấn định nó vào bất kì nghi lễ nào. Cứ đi cùng nó. Trong tin cậy
sâu sắc, trong biết ơn sâu sắc, đi cùng nó đi. Trong khi làm tình với người đàn
bà đừng cố chứng minh cái gì - như họ đang cố làm ở phương Tây. Đừng cố chứng
minh cái gì - bởi vì khi bạn bắt đầu cố chứng minh, tâm trí bạn đã bước vào.
Trong khi bạn đang làm tình với người đàn bà, quên hết về sự kiện là bạn là đàn
ông và cô ấy là đàn bà. Để các biên giới hội nhập và trộn lẫn. Đừng vẫn còn là
đàn ông bằng không bạn sẽ bỏ lỡ - bởi vì lần nữa nhị nguyên bước vào: bạn là
đàn ông và cô ấy là đàn bà. Không ai biết tại sao hai người thực sự làm tình.
Nhiều lần điều xảy ra là đàn ông trở thành đàn bà và đàn bà trở thành đàn ông.
Ai bận tâm ai là ai?
Và nếu bạn nghĩ về điều đó thế thì tâm trí có đó và tâm trí
là rào chắn; nó không cho phép hợp nhất xảy ra toàn bộ. Cho nên Đạo đơn giản
nói: đi một cách tự phát, không nghi lễ, không ý niệm chứng minh. Và nhớ lấy, đừng
bao giờ dùng tính dục về bất kì cái gì. Mật tông dùng nó như một bước hướng tới
samadhi. Đạo nói: đừng bao giờ dùng cái gì như phương tiện. Mọi thứ đều là mục
đích lên bản thân nó. Khoảnh khắc bạn bắt đầu nghĩ về đâu đó để đi, cái gì đó để
đạt tới, kết quả nào đó để đạt tới từ nó, bạn không toàn bộ, tâm trí bạn bị
phân chia, bạn đã trong tương lai. Không có phương tiện và không có mục đích. Mọi
thứ đơn giản là mục đích đẹp về bản chất lên bản thân nó.
Trong Đạo điều này là rất cơ bản. Yêu, ăn, đi dạo buổi sáng,
bơi trong sông, ngồi dưới mặt trời, ngắm sao - nhưng để mọi thứ đơn giản, đừng
vì bất kì cái gì khác. Hát bài ca, nhưng đừng vì kết quả gì. Nhìn cây này,
nhưng đừng vì kết quả gì. Đi dạo buổi sáng, nhưng đừng vì sức khoẻ! Đừng là người
dùng thiên nhiên liệu pháp! Chỉ đi dạo thôi, nó là đẹp. Mạnh khoẻ là sản phẩm
phụ; bạn không cần lo nghĩ về điều đó, nó xảy ra. Nằm ra trong ánh mặt trời, tận
hưởng nó, nhưng không vì cái gì khác. Nằm đó chỉ vì nằm thôi. Đó là điều Đạo là
gì.
Và trong thái độ thảnh thơi đó cuộc sống bắt đầu đổ vào bạn
từ mọi nơi. Mọi cánh cửa, mọi cửa sổ đều mở. Sự tồn tại chảy vào trong bạn, bạn
chảy trong sự tồn tại.
Đạo là rất đơn giản; do đó, bởi vì chúng ta rất phức tạp, nó
rất khó. Những điều đơn giản không hấp dẫn chúng ta. Mật tông hấp dẫn với nhiều
người nhưng Đạo không có hấp dẫn mấy. Đạo rất hiếm khi hấp dẫn. Nếu Đạo hấp dẫn
bạn, coi bản thân bạn là kho báu đi. Chính khả năng của việc bạn trở nên quan
tâm tới Đạo là phúc lành lớn lao.
Khi bạn dịch mọi thứ thành thuật ngữ của Đạo nó trở thành
tính tự phát.
Câu hỏi 2
Osho ơi, thầy có thể tóm tắt giáo huấn cùa thầy
ngắn gọn được không bởi vì tôi ở đây chỉ một hay hai ngày thôi.
Điều đó là không thể được. Ngay chỗ đầu tiên tôi không có
giáo huấn nào mà tóm tắt. Tôi không là thầy giáo, tôi là sự hiện diện. Tôi
không có sách giáo lí vấn đáp. Tôi không thể cho bạn mười lời răn - làm cái
này, không làm cái nọ.
Và bất kì cái gì tôi nói hôm nay tôi có thể mâu thuẫn lại
vào ngày mai - bởi vì cam kết của tôi là với khoảnh khắc. Bất kì cái gì tôi nói
hôm qua, tôi không còn cam kết với nó. Khoảnh khắc tôi nói nó xong tôi trở nên
tự do với nó. Bây giờ tôi sẽ không bận tâm về nó, tôi sẽ không nhìn vào nó lần
nữa. Bất kì cái gì tôi đang nói với bạn ngay bây giờ là đúng cho chính khoảnh
khắc này, ngày mai tôi sẽ không bị cam kết với nó. Bất kì cái gì ngày mai đem tới,
tôi sẽ nói nó. Bất kì cái gì hôm nay đem tới tôi đều kể cho bạn bây giờ. Và nếu
chúng là mâu thuẫn tôi là ai mà làm cho chúng nhất quán? Tôi không làm nỗ lực
nào về phần tôi cả.
Cam kết của tôi là với khoảnh khắc này. Tôi chưa bao giờ cam
kết với quá khứ. Tôi giống như sông: tôi sẽ ở đâu ngày mai chẳng ai biết, thậm
chí bản thân tôi cũng không biết. Bạn sẽ ngạc nhiên, tôi cũng sẽ bị ngạc nhiên.
Câu hỏi này phải là từ ai đó tới từ lục địa tôi gọi là
'Acirema' - nó là 'America' được đọc theo thứ tự ngược lại. America bị lộn ngược.
Mọi thứ đã trở thành hỗn độn. Mọi người đều trong vội vàng tới mức họ đã quên rằng
có vài điều mà bạn không thể lâm vào vội vã được, với điều đó kiên nhẫn là cái
phải có.
Bạn không thể có được chân lí trong vội vã thế. Kiên nhẫn là
điều kiện cơ sở cho nó. Nó không giống như cà phê uống liền và nó không được
đóng gói trong hộp thiếc. Nó không tới mà được làm sẵn. Chân lí không phải là
món hàng mà ai đó có thể cho bạn. Nó trưởng thành trong bạn.
Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói tôi là sự hiện diện, tôi
không phải là thầy giáo. Nếu bạn ở đây, cái gì đó có thể lớn lên trong bạn. Tôi
nói 'có thể' bởi vì nó tuỳ thuộc vào bạn. Tôi ở đây. Nếu bạn sẵn sàng đón nhận
tôi, cái gì đó sẽ bắt đầu lớn lên bên trong bạn. Nó cũng giống như đứa trẻ trở
thành thanh niên. Vâng, chân lí giống như điều đó. Cá tính giả rơi rụng và bản
thể thực tới, đó là đứa trẻ trở thành thanh niên, thanh niên trở thành người
già. Không có cách nào để đẩy mau quá trình này. Bạn không thể làm cho đứa trẻ
lớn lên nhanh chóng trong một đêm, trong một hay hai ngày. Điều đó sẽ cần thời
gian. Và điều tốt là nó cần thời gian bởi vì chỉ qua thời gian mọi sự mới trở
nên đúng thời vụ.
Nhưng ở Mĩ có vội vã, vội vã điên khùng.
Tôi đã nghe.
Một cô dâu Mĩ và một cô dâu Pháp đang thảo luận về yêu. 'Người
Pháp rất tinh tế khi tới với tình yêu,' cô gái Pháp giải thích. 'Anh ấy bắt đầu
bằng việc hôn đầu ngón tay, rồi anh ấy hôn vai, rồi hôn gáy....'
'Bạn ơi!' cô dâu Mĩ nhỏ bé ngắt lời. 'Đến lúc đó anh chồng
Mĩ đã trở lại từ tuần trăng mật rồi!'
Ở Mĩ mọi thứ chạy phát rồ. Mọi thứ phải được làm với tốc độ,
nhanh chóng. Tốc độ dường như là giá trị duy nhất. Tốc độ chưa bao giờ có giá
trị ở bất kì đâu khác trước đây, nó phải đợi có Mĩ mới được phát hiện ra là trở
nên có giá trị. Tốc độ đã trở thành giá trị. Nếu bạn làm cái gì đó nhanh chóng,
điều đó là tốt - không ai bận tâm nó là gì hay bạn đang làm nó để làm gì. Nếu bạn
đang làm nó nhanh chóng, hoàn toàn tốt. Nếu bạn lái xe nhanh không ai bận tâm bạn
đang đi đâu. Bạn có thể không đi đâu nói riêng nhưng nếu bạn đi nhanh, mọi người
mọi người đều sung sướng. Bạn có thể đi thẳng vào cái chết nhưng mọi người đều
sung sướng - đi nhanh thế! Hay!
Không, tôi không thể làm được điều đó, tôi không thể tóm tắt
được. Tôi không có giáo huấn. Và cho dù tôi có giáo huấn thì tôi cũng không tóm
tắt nó đâu, bởi vì bạn càng tóm tắt nhiều về cái gì đó, nó càng trở nên kém sống
động hơn. Tình yêu là bao la, cuộc sống là bao la; luật pháp là giới hạn. Luật
có thể được tóm tắt; yêu không thể được tóm tắt. Luật được xác định nhưng cuộc
sống là thái quá. Bạn không thể tóm tắt cuộc sống được, không thể có tóm tắt của
cuộc sống; bạn có thể tóm tắt luật. Tôi là cuộc sống. Không có cách nào để tóm
tắt tôi.
Và tôi vẫn sống động cho nên bất kì cái gì bạn tóm tắt tôi sẽ
phá nó ngày mai.
Tôi đã nghe.
Một đạo diễn phim Hollywood nghiên cứu một kịch bản lớn được
một nhà văn mới đệ trình và phàn nàn, 'Dài quá. Đưa cho tôi bản tóm tắt thôi.'
Hôm sau nhà văn tới với tóm tắt năm trang.
'Vẫn còn quá dài,' đạo diễn khăng khăng. 'Tôi là người bận lắm.
Cho tôi cái tiêu biểu nhất của cái này.'
Một giờ sau nhà văn quay lại với một tờ giấy trên đó viết:
Nhân vật nam chính là trung uý, nhân vật nữ chính cưới đại tá của anh ta. Điên
trong tình yêu với nhau. Tự tử.
'Chưa được,' đạo diễn nói. 'Đó là Anna Karenina từng từ một!'
Khi bạn tóm tắt, dần dần mọi sự thành ngớ ngẩn.
Đừng bao giờ tóm tắt cái gì đang sống động. Tôi vẫn sống động
đây. Khi tôi chết và qua rồi thì mọi người sẽ tóm tắt. Và tôi sẽ cho họ cả đống
rắc rối. Đó sẽ không là điều dễ dàng gì đâu. Họ sẽ phát rồ. Sẽ không thể nào
đưa tôi vào một bài tóm tắt đâu.
Nó bao giờ cũng vậy rồi. Bạn không thể tóm tắt được Phật. Bởi
vì việc tóm tắt hoá nhiều trường phái đã được sinh ra. Phật chết, thế thì có vấn
đề. Mọi người muốn tóm tắt. Trong bốn mươi năm ông ấy đã từng thuyết giảng -
sáng, chiều, tối - trong bốn mươi năm. Ông ấy đã nói nhiều, ông ấy đã nói nhiều
điều, và bây giờ ông ấy đã mất rồi và nó phải được tóm tắt lại.
Một cuộc tụ hội lớn đã được triệu tập. Năm trăm đệ tử già nhất
đã tụ tập cùng nhau và họ bắt đầu trích đọc bất kì cái gì họ đã nghe thầy nói.
Đã có nhiều mâu thuẫn. Người này nói cái gì đó và ai đó mâu thuẫn lại người đó,
nói, 'Tôi đã nghe Thầy nói đích xác điều đối lập.' Bây giờ có tranh cãi lớn, thảo
luận - và chia chẻ. Ba mươi sáu trường phái được sinh ra từ việc tóm tắt hoá,
và ba mươi sáu trường phái này bây giờ trở thành ba trăm sáu mươi trường phái.
Khi một người như Phật còn đó ông ấy nói với những người
khác nhau theo cách khác nhau bởi vì nhu cầu của mọi người là khác nhau.
Chân lí không giống như hàng hoá. Khi bạn tới tôi, nếu bạn
thực sự muốn biết chân lí của tôi là gì, bạn sẽ phải ở đây. Chân lí của tôi có
thể được diễn đạt cho bạn chỉ khi tôi đã đi tới biết chân lí của bạn nữa. Khi
tôi đã đi tới biết bạn và bạn đã đi tới biết tôi, trong gặp gỡ đó sẽ có thoáng
nhìn. Nó không thể được trao cho bạn. Bạn sẽ phải nhận nó và bạn sẽ phải chuẩn
bị cho nó. Bạn sẽ phải trở thành người rất thảnh thơi. Bạn sẽ phải có khả năng
thấm đẫm tôi và cho phép tôi chìm vào trong trái tim bạn.
Không, tôi không thể cung cấp bản vấn đáp như người Ki tô
giáo làm. Điều đó là không thể được. Và nó sẽ chẳng hữu dụng gì cho bạn cả.
Phục hồi từ một ca mổ nghiêm trọng, người này tin rằng các
bác sĩ đã kìm anh ta không cho khẩu phần thức ăn đúng cho anh ta. Mọi thứ anh
ta nhận được trong mỗi lần ăn là một thìa sữa trứng.
'Đấy là tất cả các thứ tôi được ăn à?' anh ta hỏi cô y tá.
'Thỉnh thoảng cái đó là tất cả đấy,' cô ấy trả lời.
Anh ta nuốt nó với nhiều càu nhàu.
'Cô y tá,' bệnh nhân sau đó nói, 'đem cho tôi chiếc tem. Tôi
muốn đọc chút ít.'
Được tóm tắt, nó sẽ là chiếc tem bưu điện. Nó sẽ không giúp
gì. Nó sẽ không đủ để đọc. Nếu bạn muốn đọc, đọc tôi đi. Đừng bị bận tâm với việc
tóm tắt. Thời gian sẽ được cần - bởi vì nó là mối quan hệ yêu giữa thầy và đệ tử.
Nó cần thời gian để phát triển, trở nên thân thiết. Chỉ trong thân thiết sâu sắc
mà cái gì đó mới có thể được làm lộ ra, được truyền qua. Nó là việc truyền năng
lượng, không phải lời.
Cho nên xin bạn, nếu bạn định đi xa trong một hay hai ngày,
bạn có thể đi, bạn tự do. Nhưng đừng mang ý niệm nào về điều tôi dạy bạn ở đây
vì điều đó sẽ không phải là hiểu biết; hay, thậm chí tồi hơn, nó sẽ là hiểu lầm.
Nếu bạn đã nghe tôi nói cái gì đó, quên nó đi, bởi vì trong một hay hai ngày bạn
không thể đã nghe được điều gì có ý nghĩa đâu. Và bất kì cái gì bạn cảm thấy bạn
đã nghe được đều sẽ rất không bản chất.
Chuyện xảy ra.
Trong bảo tàng quốc gia Amsterdam một đôi vợ chồng già xem
kiệt tác của Rembrandt 'Người gác đêm'. Khi, sau khi bước đi rõ lâu qua nhiều
hành lang, họ cuối cùng tới bức tranh nổi tiếng, người gác cửa nghe lỏm được
người đàn ông nói vợ ông ta, 'Nhìn xem, cái khung đẹp làm sao!'
Cái khung có thể đẹp nhưng bạn không thể thấy cái gì đó bị
thiếu trong việc ngắm nhìn sao? Cái gì đó bản chất bị mất đi. Tôi không nói rằng
cái khung là không đẹp, cái khung có thể là cái khung đẹp nhất trên thế giới,
nhưng đi xem kiệt tác của Rembrandt 'Người gác đêm' và thế rồi nói về cái khung
là ngớ ngẩn. Ngay cả nhìn cái khung cũng là ngu, đần. Bức tranh không phải là
khung. Khung chẳng liên quan gì tới tranh.
Điều tôi đang nói chỉ là khung, điều tôi là mới là tranh.
Nhìn vào kiệt tác đi và đừng bận tâm với khung.
Câu hỏi 3
Thầy có thể thực sự cứu được đệ tử không?
Chắc chắn, tuyệt đối đấy... nếu đệ tử thực sự là đệ tử người
đó đã được cứu rồi. Vấn đề không phải là trước hết bạn phải là đệ tử và thế rồi
bạn sẽ được cứu - trong chính việc là đệ tử bạn được cứu, trong chính việc
buông xuôi của bạn, bạn được cứu. Không phải là thầy sẽ cứu bạn về sau vì bạn
là đệ tử - chỉ bằng việc là đệ tử bạn được cứu. Trong chính việc buông xuôi đó
bạn đã vứt bỏ bản ngã. Bản ngã đó là rào chắn, bản ngã đó đang cản trở con đường.
Khi rào chắn biến mất bạn được cứu.
Thực ra, bạn bao giờ cũng được cứu rồi. Bạn đã mang tải trọng
không cần thiết và bởi vì tải trọng đó mà bạn không thể bay được trên bầu trời.
Bây giờ bạn có thể bay. Thầy chỉ là cái cớ. Không có thầy thì khó cho bạn vứt bỏ
bản ngã của bạn bởi vì bạn cần cớ nào đó. Bằng không làm sao vứt bỏ được nó? Vứt
nó ở đâu? Vứt nó dưới chân ai? Thầy chỉ là cái cớ.
Bạn rơi vào tình yêu với người đàn ông - người như Jesus,
người như Phật, một cách tự nhiên hấp dẫn cả nghìn người, người tìm kiếm, người
rơi vào tình yêu - và người đó cực kì đẹp tới mức bạn muốn buông xuôi tất cả.
Đó là cái cớ thôi. Một khi bạn đã buông xuôi bạn sẽ biết rằng bạn không được cứu
bởi bất kì ai khác, bạn được cứu bởi việc buông xuôi của bạn. Nhưng điều đó sẽ
được biết chỉ khi bạn đã buông xuôi, không trước đó. Trở thành đệ tử là được cứu.
Bạn hỏi: Thầy có thể thực sự cứu được đệ tử không? Điều đó rất
đơn giản. Nó chẳng có gì mấy để mà làm ồn ào lên. Thỉnh thoảng thậm chí điều xảy
ra là đệ tử đã cứu thầy - bởi vì, thực ra, chính là tình yêu cứu. Thỉnh thoảng
chuyện xảy ra là thầy không thực sự là thầy, bản thân ông ấy không chứng ngộ,
nhưng là người có sức lôi kéo, người có từ lực lớn. Và ai đó buông xuôi theo
ông ấy và qua buông xuôi đã trở nên chứng ngộ. Nhiều lần chuyện xảy ra là đệ tử
đã trở nên chứng ngộ trước cả thầy - bạn sẽ ngạc nhiên bởi vì bạn tưởng rằng bạn
chỉ có thể trở nên chứng ngộ qua thầy đã chứng ngộ. Toàn rác rưởi cả thôi! Bạn
trở nên chứng ngộ qua buông xuôi. Cho dù bạn đã buông xuôi với ai đó chỉ là thầy
rởm, người đơn giản giả vờ rằng người đó là thầy, nếu buông xuôi của bạn là toàn
bộ bạn được cứu. Và điều thỉnh thoảng xảy ra là thầy được cứu bởi đệ tử khi đệ
tử trở nên chứng ngộ.
Để tôi kể cho bạn một chuyện ngụ ngôn Hasid hay.
Elisha ben abuya là một học giả tôn giáo lớn. Nhưng ông ấy
chỉ là học giả. Ông ấy hấp dẫn nhiều người, nhiều người tài. Tên ông ấy nổi tiếng
khắp Israel. Nhiều người tới và buông xuôi theo ông ấy. Nhưng ông ấy chỉ là học
giả, bác học, ông ấy không phải là thầy thực. Ông ấy biết về Thượng đế nhưng
ông ấy chưa bao giờ gặp Thượng đế. Và chuyện xảy ra là vào cuối đời mình ông ấy
đã chuyển thành người hoài nghi và trở nên nổi dậy - trở thành phi tôn giáo,
quay sang chống lại Thượng đế. Và ông ấy đã là nhà logic lớn và sành sỏi trong
kinh sách, cho nên rất khó đánh bại ông ấy. Khi ông ấy bắt đầu nói chống lại Thượng
đế ông ấy gây ấn tượng như khi ông ấy nói về Thượng đế. Ông ấy là nhà trí thức
thực.
Đại đệ tử của ông ấy giáo sĩ Meir đã cố nhiều lần để đem ông
ấy trở về nhóm. Đệ tử này cố đem ông ấy trở lại với nhóm. Giáo sĩ Meir, người
đã là đệ tử của Elisha Ben Abuya, đã trở nên chứng ngộ.
Và đệ tử này đã thử nhiều lần để đem ông ấy lại với nhóm
nhưng ông già này thực sự là nhà logic và không thể nào tranh cãi được với ông ấy.
Đệ tử này khổ lắm vì ông ta yêu người này. Ông ta biết rằng ông ấy không chứng
ngộ và ông ta biết rằng ông ấy không phải là con người thực sự của việc biết
nhưng ông ta yêu người này và ông ta cảm thấy biết ơn vì ông ta đã trở nên chứng
ngộ qua người đó. Dù người đó là bất kì ai, dù người đó là bất kì cái gì, qua
việc buông xuôi dưới chân người đó, giáo sĩ Meir đã trở nên chứng ngộ. Làm sao
ông ta có thể không biết ơn được? Ông ta bền bỉ kiên trì.
Tuy nhiên giáo sĩ Meir vẫn bền bỉ trong nỗ lực của mình. Khi
ông ta nghe nói rằng Elisha bị ốm thập tử nhất sinh ông ta tới thăm ông ấy. Ông
ta lại đề nghị ông ấy ăn năn. Và Elisha hỏi, 'Ngài có đón nhận ta bây giờ
không? Thượng đế có đón nhận ta bây giờ không? Ngài có tha thứ cho ta không?'
'Có,' giáo sĩ Meir đáp. Elisha khóc và chết.
Và vài ngày sau giáo sĩ Meir được bảo rằng một ngọn lửa đã bốc
lên từ nấm mồ của thầy ông ta. Ông ta đi ra đó, che phủ nó bằng một chiếc áo
choàng và nói, 'Ngủ đêm nay đi, vì có lẽ Trời sẽ cứu thầy. Và nếu không thế,
tôi sẽ cứu thầy. Ngủ cho tới sáng đi.'
Điều này cực kì hay. Ông ta nói, 'Ngủ đêm nay đi, vì có lẽ
Trời sẽ cứu thầy. Và nếu không, tôi sẽ cứu thầy. Ngủ cho tới sáng đi.' Đó là lí
do tại sao tôi nói điều rất đơn giản với thầy là cứu bạn bởi vì thỉnh thoảng
ngay cả điều ngược lại cũng đã xảy ra - rằng đệ tử đã cứu thầy.
Nhưng nhớ cho, chính là tình yêu cứu đấy; chính là buông
xuôi cứu đấy. Nhớ rằng tình yêu giải thoát - đó là câu mật chú: tình yêu cứu,
tình yêu giải thoát. Rơi vào tình yêu với thầy và bạn được cứu.
Câu hỏi 4
Liệt Tử huỷ hoại Khổng Tử bằng vài từ và điều
tinh tế. Thầy đã từng huỷ hoại ông ấy trong hết bài nọ tới bài kia bằng súng đại
bác các lời và thực tế đã đánh ông ấy tới chết. Tôi ngờ liệu có ai trong đạo
tràng sẽ bảo vệ cho Khổng giáo không. Xin để Khổng Tử và tôi được nghỉ ngơi.
Cả hai cùng nhau sao? Điều đó là không thể được. Nếu bạn muốn
nghỉ, Khổng Tử phải bị giết hoàn toàn. Có Khổng Tử không có khả năng nào cho
nghỉ ngơi.
Bất kì điều gì tôi đang nói hay bất kì điều gì Liệt Tử nói đều
chẳng liên quan gì tới Khổng Tử lịch sử cả, nhớ điều đó. Tôi không chống lại
anh chàng đáng thương đó, Khổng Tử. Tại sao tôi phải có đấy? Ông ấy là con người
đẹp theo quyền riêng của ông ấy.
Tại sao tôi cố phá huỷ Khổng Tử sâu sắc thế? Bởi vì Khổng Tử
là một phần của tâm trí bạn. Khổng Tử đã cai trị trên nhân loại. Bạn thậm chí
có thể đã không nghe tới tên ông ấy - điều đó không thành vấn đề; bạn có thể
không biết ông ấy là ai - nhưng sâu bên trong, Khổng Tử là người cai trị.
Ở Ấn Độ, Manu là kẻ cai trị. Ông ấy là người Ấn Độ tương ứng
với Khổng Tử. Trên khắp thế giới có những người tương ứng với Khổng Tử. Khổng Tử
là biểu tượng thôi. Ông ấy đại diện cho cái gì? Ông ấy đại diện cho tâm trí
pháp lí, ông ấy đại diện cho tâm trí hình thức, ông ấy đại diện cho tâm trí qui
ước, tâm trí 'ngay thẳng'. Ông ấy đại diện cho truyền thống.
Tôi đang phá huỷ truyền thống, qui ước, tâm trí pháp lí, cấu
trúc của tuân thủ. Khổng Tử là người tuân thủ thượng hạng. Và tất cả các bạn đều
có ông ấy trong tâm trí các bạn.
Lão Tử hiếm khi đi vào trong tâm trí bạn. Ông ấy có tính nổi
dậy. Ông ấy đi ra ngoài truyền thống. Ông ấy đi ra ngoài quá khứ. Ông ấy đi ra
ngoài mọi cấu trúc. Khổng Tử là cấu trúc, Lão Tử là vô cấu trúc. Khổng Tử là
tính cách, Lão Tử là vô tính cách, tự do. Nhớ điều đó. Mọi tính cách đều là tù
túng bị áp đặt lên bạn bởi xã hội, bị áp đặt lên bạn bởi nhà nước, bởi tu sĩ, bởi
chính khách. Tính cách này mà bạn đang mang quanh bạn là nhà giam. Lão Tử nói
có tính cách khác mà không bị áp đặt bởi xã hội; kỉ luật khác mà không bị áp đặt
từ bên ngoài nhưng tới qua nhận biết bên trong. Chỉ điều đó là đúng. Đi theo mỗi
điều đó thôi. Đi theo tiếng nói tĩnh lặng, nhỏ bé, bên trong riêng của bạn.
Khổng Tử nói, 'Nghe theo kinh sách, nghe theo các thầy cổ đại,
nghe theo truyền thống.' Lão Tử nói, 'Chỉ nghe theo tiếng nói bên trong riêng của
ông và đi theo nó, dù nó dẫn tới đâu. Nó là tiếng nói của Thượng đế. Nó là Đạo.'
Bạn hỏi tôi: Tôi ngờ liệu có ai trong đạo tràng sẽ bảo vệ
cho Khổng giáo không. Thực ra, mọi người đều tuỳ thuộc vào nó. Không ai sẽ có
khả năng nói về nó, nhưng sâu bên dưới bạn đang tuỳ thuộc vào nó; nếu bạn không
tuỳ thuộc vào nó tất cả các bạn đã chứng ngộ rồi. Khoảnh khắc bạn không phụ thuộc
vào Khổng Tử không có rào chắn cho bạn trở nên được chứng ngộ. Bạn được chứng
ngộ! Khi Khổng Tử bị vứt bỏ bạn trở nên chứng ngộ; khi Khổng Tử đi ra từ cửa
này, từ cửa kia chứng ngộ bước vào.
Nếu bạn không chứng ngộ bạn phải tuỳ thuộc vào Khổng giáo.
Điều đó có thể không rất có ý thức, nó có thể chỉ là thói quen vô ý thức - bởi
vì bạn đã bị ước định cho nó. Đó là lí do tại sao bạn hỏi tôi: Xin để Khổng Tử
và tôi được nghỉ ngơi.
Tôi không thể giúp bạn nghỉ ngơi được. Tôi ở đây để giúp bạn
nổi dậy. Và chỉ với nổi dậy nghỉ ngơi thực mới tới. Bất kì cái gì bạn gọi bây
giờ là nghỉ ngơi đều không là gì ngoài giấc ngủ, đều không là gì ngoài một loại
ngủ. Mọi giấc ngủ đều không là nghỉ ngơi, bởi vì trong giấc ngủ bạn mơ cả nghìn
lẻ một thứ và bạn trải qua nhiều ác mộng.
Tôi muốn cho bạn nghỉ ngơi thực - điều Jesus ngụ ý khi ông ấy
nói với các đệ tử của ông ấy, 'Đến với ta và ta sẽ cho ông nghỉ ngơi. Tất cả những
người đang mang nặng, đến ta. Ta sẽ cho các ông nghỉ ngơi.' Nghỉ ngơi đó là điều
khác toàn bộ. Không phải là nghỉ ngơi tới bằng việc sống trong đám đông với
đoàn nhóm, đi theo đoàn nhóm. Chắc chắn bạn cảm thấy được - nhưng được chỉ là
được thôi. Không có vấn đề gì, không bất tiện - bạn sống thoải mái và bạn sẽ chết
thoải mái. Đó không phải là nghỉ ngơi tôi đang dẫn bạn tới đâu. Nghỉ ngơi thực
nghĩa là bạn đã đi tới bản thể riêng của bạn; bạn được định tâm, bắt rễ. Bạn
dám khẳng định rằng bạn là bản thân bạn và bạn không còn cố gắng bắt chước bất
kì ai khác; bạn không cố trở thành bản sao giấy than; bạn đã trở thành người
đích thực, bản thể đích thực. Thế thì nghỉ ngơi tới, nghỉ ngơi thực.
Với Khổng Tử điều đó là không thể được. Với Khổng Tử bạn bao
giờ cũng sẽ trong xung đột - Khổng Tử ngụ ý xung đột. Ông ấy bao giờ cũng nói,
'Cái này là xấu và cái này là tốt. Chọn cái tốt bỏ cái xấu.' Thế thì bạn sẽ làm
gì? Bạn sẽ phải kìm nén cái xấu và ép buộc cái tốt. Bạn sẽ trở thành đạo đức giả.
Theo Khổng Tử và bạn sẽ trở thành kẻ đạo đức giả; theo Lão Tử và bạn không theo
ai cả, bạn theo bản thân bạn. Và bạn sẽ trở thành con người đích thực.
Là đích thực là nghỉ ngơi duy nhất có đấy.
Câu hỏi 5
Tôi thích nghe bài nói của thầy lắm nhưng tôi
ghét thiền. Điều đó được chứ, Osho? Có lẽ con đường của tôi là con đường của lời
cầu nguyện.
Nếu bạn thực sự thích thú bài nói của tôi bạn sẽ thích thú
thiền nữa bởi vì chúng là liên nối với nhau. Thực ra, bài nói của tôi chẳng là
gì ngoài món khai vị - nếu bạn thích món khai vị và bạn không thích bữa trưa thì
bạn sẽ chết sớm hay muộn. Bạn sẽ chết, bị chết đói. Bài nói chỉ là chuẩn bị cho
bạn vào thiền. Nếu bạn ghét thiền thế thì bạn đã không nghe tôi. Thế thì bạn có
thể cho rằng bạn đã nghe tôi nhưng bạn đã không nghe tôi.
Nghe tôi, cái gì khác có đó để mà làm? Nếu bạn đã nghe tôi bạn
sẽ sẵn sàng đi sâu vào trong thiền. Và bất kì cái gì tôi đang nói sẽ trở thành
kinh nghiệm thực chỉ khi bạn đã đi vào trong thiền. Thế thì nó sẽ là kinh nghiệm
của bạn. Nghe tôi nó sẽ vẫn còn là thứ vay mượn, nghe tôi bạn sẽ bị xúc động bởi
khả năng của nó, nghe tôi điều đó cũng dường như là tôi đang nói về rặng
Himalayas đẹp - và bạn nghe tôi và bạn thích thú về nó. Nhưng bạn chưa bao giờ
đi tới Himalayas và bất kì cái gì tôi nói đều không là gì khi so với cái đẹp của
Himalayas. Làm sao điều đó có thể đặt vào trong lời được? Bạn sẽ phải đi.
Nếu bạn thực sự lắng nghe tôi, một ngày nào đó, đột nhiên, bạn
sẽ cảm thấy, 'Bây giờ thời điểm đã tới và mình phải đi vào cuộc phiêu lưu. Mình
phải nhận mạo hiểm.' Thiền là cuộc hành trình thực. Ở đây tôi đơn giản dụ dỗ bạn
tới thiền. Nó không phải là chỗ kết thúc, nó là chỗ bắt đầu.
Tôi đã nghe.
Người dẫn chỗ trong rạp chiếu phim sững sờ khi thấy một con
gấu nâu lớn ngồi ngay hàng đầu nhai lạc.
'Này, ông!' ông ta la lên. 'Ông là gấu à! Ông làm gì ở đây?'
'Sao vậy, tôi thích sách lắm,' con gấu đáp, 'tới mức tôi
nghĩ tôi thích xem phim.'
Nếu bạn thực sự nghe tôi và thích thú nó, một ngày nào đó bạn
sẽ muốn xem phim nữa đấy.
Nếu đúng là bạn thích bất kì cái gì tôi đang nói thế thì làm
sao có thể có chuyện bạn ghét thiền được? Tôi không phải là giải trí đâu. Có thể
bạn đang dùng tôi như trò giải trí. Có thể ngồi ở đây trong một giờ rưỡi mọi
ngày bạn quên mất lo nghĩ của bạn - trong một giờ rưỡi bạn được chuyển vào thế
giới khác, vào thế giới của tôi. Và bạn thấy những thứ đẹp đẽ - ít nhất bạn
quán tưởng, tưởng tượng ra chúng - và thế rồi bạn đi mất. Thế rồi bạn trở nên
nghiện nó. Mọi ngày bạn phải tới và nghe tôi. Bây giờ đó chỉ là say thôi. Nó sẽ
không ích gì.
Tôi đang nói về thức ăn - chỉ nói về thức ăn thì sẽ không
giúp được gì cả. Menu không phải là thức ăn. Bài nói chỉ là menu, và bạn sẽ phải
gọi món.
Chuyện xảy ra.
Kẻ ăn chơi Mĩ vào vào một trong những khách sạn chọn lọc nhất
trong khu Paree rực rỡ. Anh ta bảo người coi phòng anh ta muốn phòng tốt nhất tại
chỗ.
Khi anh ta lên tới phòng anh ta bị ấn tượng bởi những đồ đạc
cực kì đẹp và trang trí đầy phong vị. Tuy nhiên, anh ta phát hiện ra một số nút
mầu trên tường. 'Nói cho tôi,' anh ta hỏi người trực tầng, 'các nút này để làm
gì?'
'Dạ thưa quí ông,' người trực tầng nói, 'khi ông nhấn nút
vàng, một cô tóc hoe xuất hiện.'
'Tiếp đi,' kẻ ăn chơi nói một cách vui sướng.
'Khi ông nhấn nút đỏ, một cô tóc đỏ xuất hiện. Và khi ông nhấn
nút nâu, cô ngăm ngăm đen đẹp xuất hiện.'
'Quên cái phòng đi,' kẻ ăn chơi nói. 'Tôi lấy các nút thôi.'
Nhưng nút tới cùng phòng; chỉ lấy nút nhà sẽ không giúp gì
được - vì bạn có thể cứ nhấn nút mà chẳng ai xuất hiện.
Trong hồi kí của Lawrence ở vùng A rập ông ta viết rằng có lần
ông ta đưa mười hai người A rập sang Pháp cùng ông ta. Đây là lần đầu tiên họ
đi ra khỏi nước họ. Có cuộc triển lãm lớn ở Pháp và Lawrence đem họ tới xem nó.
Nhưng ông ấy rất phân vân. Có lần họ vào nhà tắm họ không ra
được. Họ cứ ở đó hàng giờ trong nhà tắm! Nhưng ông ấy nghĩ, 'Điều đó là tự
nhiên. Họ tới từ quốc gia sa mạc nơi nước rất hiếm hoi cho nên họ đang tận hưởng
bồn tắm và vòi hoa sen.' Họ sẽ nhảy và múa trong nhà tắm và không quan tâm chút
nào tới triển lãm. Khoảnh khắc họ quay lại - và họ bao giờ cũng trong vội vã để
quay về khách sạn họ sẽ nói, 'Chúng ta lên tầng đi.' Và họ sẽ chạy vào trong
nhà tắm và tận hưởng.
Ngày cuối cùng, khi mọi thứ đã được đóng gói và đưa vào
trong xe và họ sắp rời đi sân bay, tất cả những người A rập đột ngột biến mất.
Lawrence điều tra xem họ đã đi đâu bởi vì họ sẽ bị trễ. Đột nhiên ông ấy nhớ ra
rằng có thể họ quay lại trong buồng tắm. Thế là ông ấy chạy xô lên tầng và họ tất
cả ở đó đang cố lấy vòi ra.
Ông ấy hỏi, 'Các ông làm gì thế này?'
Họ nói, 'Chúng tôi nghĩ chúng tôi sẽ lấy các cái vòi này.
Chúng tôi sẽ tận hưởng chúng ở A rập.'
Họ tưởng rằng nước tới qua chúng. Đó là phép màu! Họ đã
không nhận biết rằng có đường ống và máy móc đằng sau nó và bạn không thể chỉ lấy
vòi nước là đủ - chúng sẽ chẳng hữu dụng gì.
Điều tôi đang nói cho bạn cũng giống như vòi nước vậy. Có
nguồn lớn đằng sau nó từ đó nó tất cả tới. Chừng nào bạn còn chưa đi vào đó, chỉ
nghe tôi sẽ không giúp ích gì cả. Nó có thể là khuây khoả, an ủi, nghiện ngập,
nhưng nó sẽ không đem lại cách mạng nào trong cuộc sống của bạn.
Bạn nói: 'Điều đó được chứ, Osho?' Nó không được chút nào
đâu. Bạn đang làm phí hoài thời gian của bạn. Nếu bạn dừng nghe tôi và tiếp tục
thiền điều đó là tốt hơn nhiều việc dừng thiền và nghe tôi.
Thế rồi bạn hỏi: Có lẽ con đường của tôi là con đường của lời
cầu nguyện. Đừng cố tự lừa bản thân mình. Bạn có làm việc cầu nguyện nào không?
Bạn có từng cầu nguyện không? Bạn nói 'có lẽ' - bạn thậm chí còn chưa thử điều
đó. Có thể bạn đang dùng từ 'lời cầu nguyện' chỉ để tránh né thiền. Bản thân lời
cầu nguyện là thiền và tránh thiền nhân danh lời cầu nguyện sẽ không ích gì cả.
Những chỗ thoát này là dành cho kẻ yếu đuối. Đừng là đồ hèn.
Mọi người tới tôi. Nếu tôi cho họ lời cầu nguyện và tôi bảo
họ, 'Nói lời cầu nguyện này,' họ tới và họ nói, 'Osho ơi, có thể lời cầu nguyện
không phải là con đường của tôi.' Nếu lời cầu nguyện được trao cho họ, họ nói rằng
lời cầu nguyện không phải là con đường của họ. Cho nên khó làm việc cầu nguyện.
Nếu thiền được cho họ nghĩ rằng thiền không phải là con đường của họ. Thực ra,
bạn không muốn làm cái gì cả; bạn không muốn trưởng thành, bạn không muốn được
biến đổi.
Có một câu chuyện về hai mục sư đi ngang qua một trong các
cái hồ Scot len. Hồ này đã có vào những ngày trước khi có đường xá và ô tô cho
nên mọi người đến điểm đến của mình bằng việc lên chiếc thuyền và được chở qua
hồ. Những cái hồ này thỉnh thoảng cũng thay đổi luôn. Bão tố có thể bất thần tới
và trong vòng năm phút chiếc thuyền có thể lật úp và mọi người trong đó chết đuối.
Hai ông mục sư muốn đi qua hồ. Một người là nông dân cao to,
vạm vỡ, mét chín với cơ bắp như thợ rèn, và người kia là người thị trấn nhỏ yếu,
gầy còm, thư sinh - đại loại như vậy. Họ thuê chiếc thuyền, người chèo thuyền
già đẩy mái chèo và họ khởi hành.
Trong quãng thời gian năm phút một cơn bão khủng khiếp kéo tới
và khuấy tung hồ lên. Chiếc thuyền đung đưa và người chèo thuyền nói, 'Các anh
chàng, các anh phải giúp tôi. Nắm chắc lấy các mái chèo kia nếu các anh muốn
thoát.' Thế là hai mục sư cầm mái chèo và bắt đầu cong lưng chèo. Đó là công việc
khá vất vả, nhưng trong vài phút họ đã giữ được con thuyền thẳng đứng vào mắt
bão.
Đột nhiên cơn bão trở nên tồi tệ hơn. Ông mục sư vạm vỡ ném
mái chèo và nói, 'Chúng ta cầu nguyện đi.'
Nhưng người chèo thuyền la lên, 'Không, không, ông nhỏ có thể
cầu nguyện nhưng ông phải tiếp tục chèo thuyền.'
Đừng là kẻ hèn nhát. Để cho người nhỏ cầu nguyện. Bạn nhận
thách thức của thiền. Đó là thách thức. Lời cầu nguyện dường như dễ dàng bởi vì
bạn chẳng có gì để làm mà chỉ phải nói, 'Thượng đế ơi, làm cái này, làm cái kia
đi.' Trong lời cầu nguyện bạn cho Thượng đế công việc để làm - nếu ngài không
làm nó thế thì ngài chịu trách nhiệm. Bạn đã nói điều đó rồi, cho nên bạn có thể
làm được cái gì nữa?
Thiền là tự bản thân bạn làm việc. Và cảm giác của tôi là ở
chỗ nếu bạn làm việc của bạn tới khả năng cao nhất chỉ thế thì Thượng đế mới bắt
đầu làm việc trên bạn - không bao giờ trước điều đó. Chừng nào bạn còn chưa
giúp cho bản thân bạn, không có giúp đỡ nào tới từ Thượng đế.
Hiểu cách tiếp cận của tôi đi: nếu thiền của bạn thành công,
chỉ thế thì lời cầu nguyện của bạn mới có thể bắt đầu được. Không bao giờ trước
nó. Khi bạn đã làm mọi điều mà bạn có thể làm, khi bạn đã không giữ lại cái gì,
khi bạn đã đưa toàn bộ bản thân mình vào lâm nguy và bạn cảm thấy rằng không
cái gì xảy ra, thế thì bạn được quyền hỏi trời, 'Bây giờ xin ngài giúp con. Con
có thể làm gì được nữa?' Và giúp đỡ tới.
Nhưng không làm gì cả về phần riêng của bạn, chỉ nói lời cầu
nguyện mọi đêm, nửa ngủ, khi bạn sắp lên giường - 'Thượng đế làm cái này, làm
cái kia đi' - và thế rồi đi ngủ... điều này sẽ không giúp bạn chút nào đâu. Nếu
bạn thực sự muốn Thượng đế làm cái gì đó cho bạn, đầu tiên bạn phải cố gắng tối
đa về phần bạn; ở mức tối đa, giúp đỡ xảy ra, không bao giờ trước đó. Khi bạn
đang làm mọi điều bạn có thể làm, tuyệt đối mọi điều bạn có thể làm, lập tức
giúp đỡ thành sẵn có.
Câu hỏi 6
Gần đây thầy lại nói về các khía cạnh đối nghịch
của hôn nhân. Xin thầy nói về thầy ngụ ý gì bởi thân thiết? Đặc biệt, về điều
tích cực khi ở cùng nhau qua thời khó khăn và khi nó là điều tiêu cực?
Hôn nhân là cách né tránh thân thiết. Nó là thủ đoạn để tạo
ra mối quan hệ chính thức. Thân thiết là không chính thức. Nếu hôn nhân nảy
sinh từ thân thiết, nó là đẹp nhưng nếu bạn hi vọng rằng thân thiết sẽ nảy sinh
từ hôn nhân, bạn đang hi vọng hão huyền. Tất nhiên, tôi biết rằng nhiều người,
hàng triệu người đã dàn xếp cho hôn nhân thay vì cho thân thiết - bởi vì thân
thiết là trưởng thành và nó là đau đớn.
Hôn nhân là rất an ninh. Nó là an toàn. Không có trưởng
thành trong nó. Người ta đơn giản mắc kẹt. Hôn nhân là thu xếp dục; thân thiết
là tìm kiếm tình yêu. Hôn nhân là một loại mãi dâm, loại thường hằng. Người ta
đã lấy đàn bà hay lấy đàn ông - đó là mãi dâm thường hằng. Thu xếp là về kinh tế,
không về tâm lí, không từ trái tim.
Cho nên nhớ lấy, nếu hôn nhân nảy sinh từ thân thiết thì nó
là đẹp. Điều đó nghĩa là mọi người nên sống cùng nhau trước khi họ có hôn nhân.
Tuần trăng mật không nên xảy ra sau hôn nhân, nó nên xảy ra trước hôn nhân. Người
ta nên sống trong đêm tối, trong ngày đẹp, trong những khoảnh khắc buồn, khoảnh
khắc sướng, cùng nhau. Người ta nên nhìn vào mắt nhau thật sâu, vào bản thể của
nhau.
Làm sao quyết định được? Nếu thân thiết của bạn đang giúp bạn
trưởng thành và trở nên chín chắn thế thì nó là tích cực và tốt và lành mạnh,
trong lành. Nếu nó có tính phá huỷ và nó không cho phép bạn trở nên chín chắn,
thay vì thế nó giúp bạn vẫn còn ấu trĩ, không chín chắn thế thì nó là không
lành mạnh. Bất kì quan hệ nào giữ cho bạn vẫn còn ấu trĩ đều là xấu. Thoát ra
khỏi nó đi. Bất kì quan hệ nào cho bạn thách thức để trưởng thành, để đi vào cuộc
phiêu lưu, để đi sâu hơn và cao hơn trong cuộc sống.... Tôi không nói rằng hôn
nhân tích cực sẽ không có vấn đề, nó sẽ có nhiều vấn đề hơn là hôn nhân tiêu cực.
Mối quan hệ tích cực sẽ có nhiều vấn đề bởi vì mọi ngày những thách thức mới sẽ
có đó. Nhưng mỗi lúc vấn đề được giải quyết bạn sẽ đi lên cao hơn chút ít; mỗi
lúc một thách thức được lấy bạn sẽ thấy cái gì đó đã trở nên được tích hợp vào
bản thể bạn.
Mối quan hệ tiêu cực không có vấn đề - hay nhiều nhất, vấn đề
rởm, cái gọi là vấn đề, không phải vấn đề thực. Bạn không quan sát điều đó sao?
Vợ và chồng tranh cãi vì những điều tầm thường. Chúng không phải là vấn đề. Cho
dù bạn tranh cãi chúng không cho bạn cái gì, chúng không giúp cho trưởng thành.
Quan sát vợ và chồng, quan sát bản thân bạn xem. Bạn có thể là chồng, là vợ.
Cứ quan sát. Nếu bạn tranh cãi vì những điều tầm thường - những
điều nhỏ bé mà không ngụ ý cái gì theo bất kì cách nào - thế thì bạn sẽ vẫn còn
chưa chín chắn vẫn còn ấu trĩ. Vấn đề thực, vấn đề đích thực, điều thực sự phải
được đối diện, tạo ra rối loạn lớn trong bản thể bạn; chúng đem tới cơn xoáy lốc.
Người ta phải đối diện với chúng. Đừng bao giờ né tránh chúng. Những câu hỏi tầm
thường là lối thoát khỏi câu hỏi thực. Chồng và vợ sẽ tranh cãi về những điều rất
nhỏ bé: đi xem và không đi xem phim nào; mầu xe nào phải được mua, mô đen nào,
làm bằng gì; tối nay họ đi ăn tiệm ăn nào. Tầm thường thế! Chúng không tạo ra
khác biệt gì. Bạn đang làm ra quá nhiều ồn ào về những vấn đề như vậy và mối
quan hệ của bạn sẽ không giúp gì cho bạn, cho bạn tính toàn vẹn, bất kì trung
tâm nào. Tôi sẽ gọi nó là tiêu cực.
Mối quan hệ tích cực sẽ đối diện với vấn đề thực. Chẳng hạn:
nếu bạn giận hay nếu bạn buồn, bạn sẽ buồn trước vợ bạn, bạn sẽ không mỉm nụ cười
giả dối. Và bạn sẽ nói, 'Anh đang buồn.' Điều này phải được đối diện. Nếu, đang
bước đi trên đường với vợ bạn, bạn thấy người đàn bà đẹp đi qua bên cạnh và một
ham muốn và thèm khát lớn nảy sinh trong trái tim bạn, bạn sẽ nói với vợ bạn rằng
người đàn bà này đã tạo ra ham muốn lớn, khuấy động trái tim bạn. Bạn sẽ không
né tránh cô ấy. Bạn sẽ không đưa mắt bạn đi chỗ khác. Và bạn sẽ không giả vờ rằng
bạn đã không thấy người đàn bà đó chút nào - dù bạn giả vờ hay không, vợ bạn đã
biết điều đó rồi! Không thể nào có chuyện cô ấy không biết bởi vì ngay lập tức
năng lượng của bạn, sự hiện diện của bạn thay đổi. Đây là vấn đề thực.
Lấy người đàn bà không có nghĩa là bạn không còn quan tâm tới
bất kì đàn bà nào khác. Thực ra, ngày bạn không quan tâm tới bất kì đàn bà nào,
bạn sẽ không quan tâm tới vợ bạn nữa. Tại sao? Để làm gì? Vợ bạn có cái gì mà
là đặc biệt? Nếu bạn không còn quan tâm tới đàn bà bạn sẽ không quan tâm tới vợ
bạn nữa. Bạn đang trong tình yêu với cô ấy bởi vì bạn vẫn còn đang trong tình
yêu với đàn bà. Cô ấy chỉ là một đàn bà. Và thỉnh thoảng bạn bắt gặp một người
đàn bà làm bạn mê say. Bạn sẽ nói điều đó cho vợ bạn. Và bạn sẽ đối diện với rối
loạn sẽ nảy sinh. Nó là không tầm thường - bởi vì nó sẽ tạo ra ghen tuông, nó sẽ
làm rối loạn mọi nghỉ ngơi, bạn sẽ không thể ngủ được trong đêm. Vợ sẽ ném gối
vào bạn.
Là thực tạo ra vấn đề thực. Là đích thực tạo ra vấn đề thực.
Và nói bất kì cái gì đang là hoàn cảnh không bao giờ ngần ngại, không bao giờ
nhìn sang bên. Nhìn thẳng và chân thực. Và giúp cho vợ là chân thực, giúp cho
chồng là chân thực.
Vâng, có vấn đề trong thân thiết thực, nhiều vấn đề hơn
trong trạng thái tiêu cực, nhiều vấn đề hơn. Bởi vì nếu bạn là thân thiết thực
với người đàn bà làm sao bạn có thể tránh được sự kiện là bạn trở nên quan tâm
tới người đàn bà khác? Bạn phải nói điều đó. Đó là một phần của tình yêu, phần
của thân thiết. Bạn lột trần bản thân mình, bạn phơi bày bản thân mình một cách
toàn bộ, bạn không giữ cái gì lại. Ngay cả trong đêm bạn mơ giấc mơ về người
đàn bà khác, đến sáng bạn có thể kể lại nó cho vợ bạn.
Tôi đã nghe về một đạo diễn phim. Trong đêm ông ta bắt đầu
nói với bạn gái trong giấc ngủ của mình và ông ta nói to. Ông ta nói những điều
đẹp đẽ và bà vợ bắt đầu nhìn chằm chằm vào ông ta. Khi bạn có gia đình, ngay cả
trong mơ bạn vẫn còn sợ vợ bạn, cho nên đột nhiên ông ta trở nên sợ. Ông ấy đã
nói gì? Ông ấy cảm thấy vợ đang nhìn vào ông ấy và với sự hiện diện lớn của tâm
trí ông ấy nói, 'Cắt! Bây giờ là cảnh khác.'
.... cứ dường như ông ấy đang đạo diễn bộ phim!
Nếu bạn thực sự yêu người đàn bà, đến sáng bạn sẽ kể cho cô ấy
về giấc mơ của bạn - rằng bạn đã làm tình với người đàn bà trong đêm trong mơ của
bạn. Mọi thứ phải bị tan nát. Toàn thể trái tim phải bị tan nát.
Thân thiết nghĩa là không có riêng tư. Bạn không mang cái gì
riêng tư bây giờ - ít nhất với người bạn đang thân thiết. Bạn vứt bỏ riêng tư.
Bạn trần truồng và loã lồ. Tốt, xấu, dù bạn là bất kì cái gì, bạn mở trái tim bạn.
Và bất kì giá nào bạn vẫn trả cho nó; bất kì rắc rối nào bạn vẫn trải qua cùng
nó. Điều đó đem tới trưởng thành.
Và bạn giúp cho người khác cũng vứt bỏ đi mọi sự ức chế,
bình phong, mặt nạ. Trong mối quan hệ thân thiết người ta đi tới nhìn ra khuôn
mặt nguyên thuỷ của người khác và người ta đi tới phơi bày khuôn mặt nguyên thuỷ
riêng của mình. Nếu mối quan hệ giúp cho bạn tìm ra khuôn mặt nguyên thuỷ của bạn
thế thì nó là thiền, thế thì nó là tôn giáo. Nếu mối quan hệ của bạn đơn giản
giúp bạn tạo ra ngày một nhiều mặt nạ và đạo đức giả hơn thế thì nó là phi tôn
giáo.
Cố hiểu định nghĩa của tôi. Nếu định nghĩa của tôi được hiểu
thế thì trong một trăm cuộc hôn nhân, chín mươi chín là phi tôn giáo bởi vì
chúng đơn giản tạo ra ngày càng nhiều cái giả. Từ chính lúc ban đầu cái giả bắt
đầu.
Tôi đã nghe.
Ông mục sư, đưa mắt nhìn và đánh giá trên đôi cô dâu chú rể
trước ông ta và đám đông lớn tới chứng kiến buổi lễ, ngân nga, 'Nếu có bất kì
ai ở đây biết tại sao hai người này không nên được kết đôi với nhau trong giá
thú, để người đó nói bây giờ nếu không thì giữ mãi mãi yên lặng của người đó.'
'Tôi có cái gì đó để nói,' một giọng nói vang lên mạnh bạo
và rõ ràng.
'Anh im đi!' ông mục sư nạt nộ. 'Anh là chú rể.'
Từ ngay chính ban đầu! Họ thậm chí còn chưa lấy nhau. Ông mục
sư nói, 'Anh im đi! Anh là chú rể.' Và đó là cách cuộc sống của đôi lấy nhau bắt
đầu.
Mọi người giữ yên tĩnh. Họ không nói gì. Họ không nói chân
lí chút nào. Họ giả vờ dối trá. Họ mỉm cười khi họ không muốn cười, họ hôn khi
họ không muốn hôn. Một cách tự nhiên, khi bạn hôn và bạn không muốn hôn, cái
hôn là độc. Một cách tự nhiên, khi bạn không muốn mỉm cười và bạn phải mỉm cười,
nụ cười của bạn là xấu, nó là chính trị.
Và thế thì bằng cách nào đó người ta thành quen với những điều
này, người ta lắng đọng vào cái giả, vào cái không đích thực của cuộc sống. Và
người ta tự an ủi bản thân mình theo cả nghìn lẻ một cách.
'Ồ, chúng tôi rất sung sướng,' anh chồng khăng khăng. 'Tất
nhiên, thỉnh thoảng vợ có ném bát đĩa vào tôi. Nhưng điều đó không thay đổi
tình huống chút nào vì nếu cô ấy đánh tôi, cô ấy sướng, và nếu cô ấy đánh hụt
tôi, tôi sướng!'
Dần dần người ta đi tới thu xếp như vậy - cả hai đều sướng.
Chiếc xe trong đó có đôi già lão chồm lên vách đá. Chiếc xe
bị hỏng dúm dó.
'Tôi đang ở đâu thế này?' ông già than vãn khi mở mắt ra.
'Trên cõi trời à?'
'Không,' bà vợ bàng hoàng nói. 'Em vẫn ở cùng anh.'
Những dàn xếp này là rất kinh khủng. Điều bạn biết nhân danh
mối quan hệ chỉ là trò chơi giả.
Cho nên nhớ điều đó như một tiêu chí: nếu bạn trưởng thành
hơn và trở thành cá nhân, nếu cuộc sống xảy ra nhiều hơn cho bạn, nếu bạn đang
trở nên mở hơn, nếu nhiều cái đẹp hơn được cảm thấy trong sự tồn tại, nếu nhiều
thơ ca hơn đang nảy sinh trong trái tim bạn, nếu nhiều tình yêu hơn tuôn chảy
qua bạn, nhiều từ bi hơn, nếu bạn đang trở nên nhiều nhận biết hơn, thế thì mối
quan hệ là tốt. Mang nó đi. Thế thì nó không phải là hôn nhân. Thế thì nó là
thân thiết.
Nhưng nếu điều ngược lại xảy ra; nếu mọi thơ ca biến mất và
cuộc sống đang trở thành dung tục; nếu mọi tình yêu đang mất đi và cuộc sống trở
thành chỉ là tải trọng, tải trọng chết; nếu mọi bài ca đang chết đi và bạn chỉ
sống như nghĩa vụ, thế thì tốt hơn cả là thoát khỏi nhà tù này. Điều đó là tốt
hơn cho bạn và điều đó là tốt hơn cho bạn tình người mà bạn đang sống cùng.
Câu hỏi 7
Người trong câu chuyện hôm nay (người không có
kí ức) có chứng ngộ không? Hay người đó có thoáng nhìn không? Chúng tôi được nó
và quên nó và được nó và quên nó và một ngày nào đó có thể không quên không?
Vâng, người này có thoáng nhìn. Nếu người đó thực sự trở nên
được làm vững chắc thế thì không có cách nào đem người đó trở lại - bạn không
thể đem vị Phật trở lại. Ông này chỉ mới có thoáng nhìn. Ông ấy chỉ mới đi vào
cửa và ông ấy bị kéo lại. Nếu như ông ấy đã vào ngôi đền rồi thế thì ông ấy chắc
đã mất rồi, mất mãi mãi.
Nhiều lần một thoáng nhìn sẽ tới và sẽ biến mất. Điều đó là
tự nhiên. Nếu chứng ngộ đột nhiên tới như tia sét, như sấm, bạn sẽ bị nghiền
nát. Bạn sẽ không có khả năng đón nhận nó. Nó sẽ quá nhiều. Bạn sẽ phát điên.
Các thoáng nhìn tới và chuẩn bị cho bạn. Ngày càng nhiều
thoáng nhìn sẽ tới và từ từ bạn sẽ trở nên thích nghi với một thế giới khác
toàn bộ, một chiều hướng khác toàn bộ của bản thể. Bằng không bạn sẽ phát điên.
Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là một người làm việc một mình không có thầy và
không nhận biết rằng người không nên xô vào trong nó, xô vào trong nó và trở
nên điên.
Thầy là cần cho nhiều điều. Thầy được cần tới hầu hết khi bạn
tới rất gần với chứng ngộ. Thế thì thầy được cần rất rất sâu sắc bởi vì thầy sẽ
cho phép bạn chỉ đi xa chừng đó. Dần dần, dần dần, theo từng lượng, thầy sẽ
giúp bạn hấp thu cái bao la của kinh nghiệm này, cái vô cùng của nó. Nó là cái
'vô cùng huyền bí'. Bạn chỉ là một giọt và chứng ngộ giống như đại dương rơi
vào bạn. Người ta phải không tham lam. Đầu tiên thầy đẩy bạn vào trong nó và thế
rồi thầy giữ bạn lại và cho phép bạn đi vào trong đó rất chậm rãi.
Người này phải đã có chỉ một thoáng nhìn.
Bạn hỏi tôi: Chúng tôi được nó và quên nó và được nó và quên
nó và một ngày nào đó có thể không quên không? Không. Một ngày nào đó người ta
quên cả được và quên. Thế thì, thế thì nó có đó. Một ngày nào đó người ta quên
cả hai được và quên - một ngày nào đó người ta đơn giản nhận ra rằng nó là bản
tính bên trong nhất của mình, rằng nó không phải là cái bạn có thể được hay bạn
có thể quên.
Bạn có thể được cái gì đó từ bên ngoài, bạn có thể quên cái
gì đó từ bên ngoài, nhưng đây là việc nở hoa riêng của bạn. Nó là bạn, nó là
hương thơm của bạn, làm sao bạn có thể có được nó và làm sao bạn có thể quên được?
Một ngày nào đó người ta quên cả được và quên. Thế thì người ta đã về tới nhà.
Câu hỏi 8
Sáu giờ ngủ mọi đêm, một giờ rưỡi 'satsang' -
chơi trò chơi tâm linh hay với thầy. Thế rồi đột nhiên chuyển qua từ sàn đá lạnh
sang ghế quay - chơi quan chức điều hành hãng hàng không da cam! Trình diễn buồi
tối ngoạn mục - thay đổi hàng ngày, từ hài kịch ngớ ngẩn tới kịch phóng đại nặng.
Nhiều vai, nhiều cốt truyện. Bao giờ cũng ứng khẩu. Chơi bố, chồng, bạn, người
lạ, người khôn, người ngu!
Một yếu tố thực trong tất cả những điều này mà
không phải là trò chơi là tình yêu sâu sắc, sâu lắng vì thầy. Đây là điều làm
cho tất cả các trò chơi này thành kích động. Điều này có thể là điều họ gọi là
- 'làm việc với thầy'
Vâng, Krishna Mohammed, đó đích xác là điều được ngụ ý bởi
'làm việc với thầy' - sống tràn ngập với sự hiện diện của thầy, sống tràn ngập
với tình yêu của thầy và chơi mọi trò chơi mà Thượng đế muốn bạn chơi. Nơi Thượng
đế đã đặt bạn vào, cứ chơi đi. Mọi thứ trở thành trò chơi. Vâng, đó đích xác là
điều nó đang là. Chỉ tình yêu vẫn còn là thực tại, mọi thứ khác trở thành trò
chơi.
Và nếu bạn có thể chơi nhiều trò chơi của cuộc sống mà không
nghiêm chỉnh, không bị đồng nhất, vẫn còn là nhân chứng và tận hưởng vui chơi của
nó, bạn đã hiểu.
Ở cùng với thầy là học rằng toàn thể cuộc sống là trò chơi,
là maya. Không cái gì là nghiêm chỉnh. Không cái gì phải bị né tránh. Không cái
gì phải được chọn lựa đặc biệt - bất kì cái gì xảy ra, cho phép nó xảy ra. Vẫn
còn tỉnh táo và cho phép nó xảy ra và tỉnh táo của bạn từ từ sẽ giúp cho bạn
trượt vào trong tính toàn bộ.
Vẫn còn nhận biết và cứ chơi trò chơi. Đừng bao giờ trốn chạy,
đừng bao giờ chạy đi. Chạy xa khỏi thế giới nghĩa là bạn đã bác bỏ Thượng đế.
Bác bỏ thế giới nghĩa là bạn đã bác bỏ Thượng đế, người đã làm ra thế giới. Yêu
thế giới đi, bởi vì đó là cách duy nhất để yêu Thượng đế. Và tận hưởng. Và bất
kì cái gì ngài muốn bạn làm, bất kì chỗ nào ngài đã đặt bạn vào - tận hưởng chỗ
đó đi. Thỉnh thoảng nó là sàn đá, thỉnh thoảng nó là ghế quay; thỉnh thoảng nó
là người khôn, thỉnh thoảng nó là người ngu; thỉnh thoảng nó là cái này, thỉnh
thoảng nó là cái nọ - vẫn còn linh động. Đi vào trong vai này, rồi vào vai
khác; tuôn chảy, đừng bị đông cứng.
Nghiêm chỉnh làm đông cứng. Vẫn còn không nghiêm chỉnh đi.
Coi cuộc sống như niềm vui và nó trở thành lời cầu nguyện.
Xem tiếp – Quay
về Mục lục