Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 1)
Chương 8: Đi giầy cho rắn
Câu hỏi 1
Người ta có thể tin vào Đạo, không can thiệp
vào cuộc sống của người khác, chấp nhận cái đang bây giờ, và bởi nghề nghiệp vẫn
là nhà trị liệu tâm lí được không? Đạo là cái gì hay thế nào theo cách làm trị
liệu?
Nó là từ Poonam. Nó là có ý nghĩa vô cùng.
Điều thứ nhất: 'Người ta có thể tin vào Đạo...?' Đạo không
phụ thuộc vào niềm tin. Bạn không thể tin vào nó được. Đạo không biết tới hệ thống
niềm tin. Nó không nói "Tin đi.' Đó là điều các tôn giáo khác làm. Đạo là
vứt bỏ mọi hệ thống niềm tin. Thế thì nảy sinh một loại tin cậy mới - tin cậy
vào cuộc sống. Niềm tin nghĩa là tin vào quan niệm. Quan niệm là về cuộc sống.
Tin cậy không liên quan tới quan niệm. Tin cậy là lập tức, trực tiếp, trong cuộc
sống; nó không là về cuộc sống. Niềm tin là xa khỏi cuộc sống. Niềm tin càng mạnh,
rào chắn càng lớn. Đạo không là niềm tin không là không tin mà là vứt bỏ mọi niềm
tin và mọi không tin. Khi bạn vứt bỏ mọi niềm tin và không tin và bạn ngay lập
tức ở trong tiếp xúc với cuộc sống, tin cậy nảy sinh, 'có' lớn lao nảy sinh
trong bản thể bạn. 'Có' đó biến đổi, biến đổi toàn bộ.
Cho nên điều đầu tiên bạn hỏi: 'Người ta có thể tin vào Đạo...?'
Không, nó không phải là niềm tin. Đừng tiếp cận thông qua cánh cửa của niềm tin
bằng không bạn sẽ đi tới triết lí, vào tôn giáo, vào nhà thờ, vào giáo điều,
nhưng bạn sẽ không bao giờ đi vào cuộc sống. Cuộc sống đơn giản hiện hữu. Nó
không phải là học thuyết được ai đó thuyết giảng. Cuộc sống đơn giản có đó khắp
xung quanh bạn bên trong và bên ngoài. Một khi bạn không nhìn qua lời, quan niệm,
việc nói, nó khải lộ cho bạn; mọi thứ trở thành rõ ràng như pha lê, trong suốt
thế. Trong sự trong suốt đó bạn không tách rời khỏi nó làm sao bạn có thể tin
được vào nó hay không tin vào nó? Bạn là nó. Đó là cách thức của Đạo: trở thành
Đạo.
Điều thứ hai: 'Người ta có thể tin vào Đạo, không can thiệp
vào cuộc sống của người khác...?' Một khi bạn đã dừng việc can thiệp vào cuộc sống
riêng của bạn, bạn đã dừng can thiệp vào cuộc sống của người khác. Nếu bạn tiếp
tục can thiêp vào cuộc sống riêng của bạn, bạn nhất định can thiệp vào cuộc sống
của người khác. Việc đó chỉ là phản xạ, việc đó chỉ là cái bóng. Chấm dứt can
thiệp vào cuộc sống riêng của bạn, thế thì đột nhiên mọi can thiệp biến mất bởi
vì điều đó là ngớ ngẩn. Cuộc sống đã đi tới nơi nó cần đi, sao can thiệp?
Sông đã chảy tới đại dương, sao can thiệp? Tại sao chỉ đạo
nó? Nếu bạn bắt đầu chỉ đạo sông, bạn giết nó - nó trở thành kênh. Thế thì nó
không còn là sông nữa, thế thì cuộc sống đã biến mất, thế thì nó là tù nhân. Thế
thì bạn có thể ép buộc nó đi tới bất kì chỗ nào bạn muốn nó đi, nhưng sẽ không
có bài hát và không có điệu vũ; nó sẽ mag cái xác. Sông là sống, kênh là chết.
Kênh chỉ là sông với cái tên thôi. Nó không phải là sông, bởi vì là sông nghĩa
là tự do chảy, tìm kiếm, đi theo bản tính bản chất của riêng người ta. Không bị
chỉ đạo, không bị kéo và đẩy, không bị thao túng là chính phẩm chất của việc là
sông. Một khi bạn đã hiểu rằng bạn trưởng thành khi bạn không can thiệp vào cuộc
sống riêng của bạn, khi bạn hiểu rằng bạn trưởng thành khi không ai can thiệp
vào cuộc sống của bạn, làm sao bạn có thể can thiệp vào cuộc sống của bất kì ai
khác? Nhưng nếu bạn can thiệp vào cuộc sống riêng của bạn, nếu bạn có ý tưởng
nào đó về cách nó phải vậy, ý tưởng này đem tới can thiệp. Cái 'phải' là việc
can thiệp. Nếu bạn có ý tưởng nào đó: rằng bạn phải giống như Jesus hay giống
như Phật hay như Lão Tử, rằng bạn phải là người đàn ông hoàn hảo hay người đàn
bà hoàn hảo, rằng bạn phải là thế này và thế nọ, thế thì bạn sẽ can thiệp. Bạn
có bản đồ, bạn có chiều hướng, bạn có tương lai cố định.
Tương lai của bạn là đã chết, bạn đã chuyển đổi tương lai của
bạn thành quá khứ. Nó không còn là hiện tượng mới nữa: bạn đã chuyển đổi nó
thành thứ chết. Bạn sẽ mang cái xác, bạn sẽ diễn giải mọi thứ bởi vì bất kì khi
nào bạn sẽ cảm thấy bạn đang đi lạc lối - và với lạc lối tôi ngụ ý lạc lối khỏi
lí tưởng.... Không ai đã bao giờ đi lạc lối, không ai có thể đi lạc lối. Không
thể nào phạm phải lỗi lầm. Để tôi nhắc lại điều đó: Không thể nào đi lạc lối được
bởi vì bất kì chỗ nào bạn đi cũng đều là Thượng đế và bất kì cái gì bạn làm
cũng lên cực điểm trong tính thiêng liêng. Mọi hành động đều được biến đổi tự
nhiên thành cái tốt và cái xấu tối thượng, tất cả. Tội nhân và thánh nhân, tất
cả đều đạt tới Thượng đế.
Thượng đế không phải là cái gì đó mà bạn có thể tránh né,
nhưng nếu bạn có lí tưởng nào đó bạn có thể trì hoãn. Bạn không thể né tránh: sớm
hay muộn, Thượng đế sẽ nắm quyền sở hữu bạn, nhưng bạn có thể trì hoãn. Bạn có
thể trì hoãn vô hạn - đó là tự do của bạn. Có lí tưởng nghĩa là bạn chống lại
Thượng đế. Gurdjieff hay nói rằng mọi tôn giáo đều chống lại Thượng đế, và ông ấy
có cái gì đó; ông ấy có sáng suốt lớn lao trong điều đó. Mọi tôn giáo đều chống
lại Thượng đế bởi vì mọi tôn giáo đều cho các ý thức hệ, lí tưởng. Không lí tưởng
nào được cần, không ý thức hệ nào được cần. Người ta nên sống cuộc sống đơn giản,
bình thường; người ta nên cho phép Thượng đế làm bất kì cái gì ngài muốn. Nếu
ngài muốn bạn là cách này, tốt. Nếu ngài muốn bạn là cách kia, tốt. Để cho
vương quốc của ngài tới, để cho ý chí của ngài được thực hiện - đó là thái độ của
Đạo. Thế thì không có can thiệp. Khi không có lí tưởng không có can thiệp. Và một
khi bạn tận hưởng tự do, cái tới khi bạn không có lí tưởng nào, làm sao bạn có
thể can thiệp vào cuộc sống của bất kì ai được?
Bạn can thiệp vào cuộc sống của con bạn, bạn can thiệp vào
cuộc sống của vợ bạn, chồng bạn, anh bạn, bạn của bạn, người yêu của bạn. Bạn
có thể can thiệp chỉ bởi vì bạn nghĩ rằng bằng can thiệp bạn hành động để giúp
họ. Bạn làm què quặt họ. Can thiệp của bạn là giống như điều Thiền nhân nói - họ
có cách diễn đạt đúng - họ nói: Đi giầy cho rắn. Bạn đang giúp đỡ, bạn có thể
làm nỗ lực lớn, làm những điều lớn lao - đi giầy cho rắn cứ tưởng 'Làm sao rắn bước
được nếu không có giầy? Có thể có khó khăn và đường gồ ghề và cũng có gai nữa.
Cuộc sống đầy gai, cho nên giúp con rắn đi giầy cho rắn.' Bạn sẽ giết chết rắn.
Mọi nỗ lực để cải tiến mọi người chỉ giống điều đó, nhưng điều
đó là hệ quả tự nhiên: nếu bạn cố cải tiến bản thân bạn, bạn sẽ cố cải tiến người
khác. Bệnh riêng của bạn cứ tràn sang người khác. Một khi bạn dừng cải tiến bản
thân bạn, một khi bạn chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy một cách vô điều kiện,
không miễn cưỡng, không phàn nàn; một khi bạn bắt đầu yêu bản thân bạn như bạn
vậy, mọi can thiệp biến mất.
Điều thứ ba: Chấp nhận cái đang bây giờ, và bởi nghề nghiệp
vẫn là nhà trị liệu tâm lí được không? Người đó sẽ là nhà trị liệu nhưng theo
nghĩa khác toàn bộ - không theo nghĩa Freud, ông ấy sẽ là nhà trị liệu theo
nghĩa thực. Và nghĩa thực của 'nhà trị liệu' là gì? Ông ấy sẽ cho phép mọi tự
do; ông ấy sẽ đơn giản là sự hiện diện, ánh sáng, niềm vui. Ông ấy sẽ không
thay đổi bệnh nhân, mặc dầu bệnh nhân sẽ bị thay đổi. Ông ấy sẽ không làm nỗ lực
nào để làm cho bệnh nhân khoẻ. Ông ấy sẽ không làm nỗ lực nào để làm bệnh nhân
bình thường. Ông ấy sẽ không làm nỗ lực nào để giúp bệnh nhân được điều chỉnh
theo xã hội thần kinh này. Ông ấy sẽ không cố làm cái gì. Ông ấy sẽ đơn giản là
sự hiện diện, tác nhân xúc tác. Ông ấy sẽ yêu. Ông ấy sẽ chia sẻ năng lượng của
mình với bệnh nhân, Ông ấy sẽ biểu lộ năng lượng của mình lên bệnh nhân. Và nhớ
lấy, tình yêu là trị liệu thực; mọi thứ khác là phụ.
Thực ra, có nhiều bệnh nhân tâm thần trên thế giới bởi vì họ
đã không được yêu, không ai đã yêu họ - đó là lí do tại sao họ đã nổi đoá. Họ
đã mất tiếp xúc với trung tâm của họ, bởi vì chỉ duy nhất trong tình yêu mà người
ta mới trở nên được định tâm. Ốm yếu của họ không phải là vấn đề thực; vấn đề
thực là ở chỗ sâu bên dưới họ chưa bao giờ được yêu, ở chỗ họ chưa bao giờ được
biết chỗ của tình yêu. Cho nên nhà trị liệu Đạo nhân sẽ đơn giản cho tình yêu,
hiểu biết, viễn kiến của ông ấy. Ông ấy sẽ chia sẻ năng lượng của ông ấy và ông
ấy sẽ không trong bất kì can thiệp nào. Và việc chữa lành sẽ xảy ra. Việc chữa
lành sẽ xảy ra, không phải bởi nỗ lực của nhà trị liệu mà bởi vô nỗ lực của người
đó, bởi bất hoạt của người đó, bởi tính thụ động vô cùng của người đó. Bạn có
quan sát điều đó xảy ra không?
Thỉnh thoảng bạn ốm và bạn gọi bác sĩ, và bác sĩ tới; và đột
nhiên chỉ việc đi vào trong phòng của ông ấy và bạn không còn ốm như bạn trước
đây. Ông ấy đã không cho bạn thuốc men nào, chỉ hiện diện của ông ấy, chăm sóc
của ông ấy, tình yêu của ông ấy. Ông ấy chỉ đặt tay ông ấy lên đầu bạn, bắt mạch
của bạn, và đột nhiên bạn cảm thấy thay đổi xảy ra. Và ông ấy đã không làm gì cả,
không thuốc thang nào đã được cho, ông ấy thậm chí đã không chẩn đoán. Thậm chí
trước chẩn đoán, nếu bác sĩ là người yêu, năm mươi phần trăm bệnh đã biến mất.
Và với năm mươi phần trăm còn lại, ông ấy phải làm điều gì đó bởi vì ông ấy cũng
không biết mình không thể chữa lành được bất kì ai.
Bao giờ cũng là Thượng đế chữa lành. Con người chỉ có thể trở
thành lối chuyển cho năng lượng chữa lành - đó là lí do tại sao việc chữa lành
có tác dụng. Chỉ ba, bốn người - những người yêu - ngồi quanh bệnh nhân cầm
tay, hát bài ca, tụng kinh, và đột nhiên bệnh nhân cảm thấy cơn bột phát vô
cùng, biến đổi, xảy ra. Điều gì xảy ra? Bốn người này, trong tình yêu, đã trở
thành phương tiện của Thượng đế, cho Đạo.
Ai đó có thể là nhà trị liệu. Đạo không chống lại trị liệu,
nhưng trị liệu sẽ có phẩm chất khác. Nó sẽ là vô vi; nó sẽ hành động trong
không hành động, nó sẽ là nữ tính. Nó sẽ không hùng hổ, nó sẽ không ép buộc bệnh
nhân được chữa lành; nó sẽ đơn giản thuyết phục. Nó sẽ đơn giản dụ dỗ bệnh nhân
mạnh khoẻ, có vậy thôi. Sẽ có cám dỗ lớn. Nhà trị liệu được định tâm, được tiếp
đấp, đang tuôn chảy; sự hiện diện của người đó, ánh sáng của người đó, tình yêu
của người đó, sẽ giúp cho năng lượng của bệnh nhân tới, nổi lên bề mặt trong bản
thể người đó. Nó bao giờ cũng có đó - người đó đã mất tiếp xúc.
Trong đền chùa Thiền họ chữa trị cho người điên. Họ không
làm gì cả. Họ chăm sóc. Khi họ cầu nguyện, người điên tới và ngồi, và họ không
cầu nguyện cho người điên chút nào, đó không phải là mối quan tâm của họ. Họ cầu
nguyện như thường, họ tụng kinh như thường, và người điên ngồi đó. Một trăm sư
Phật giáo tụng kinh, và bài tụng hay, và rung động, và bầu không khí, và im lặng
của cộng đồng Thiền, và cây, và vườn đá, và toàn thể bầu không khí của nó... và
bệnh nhân đơn giản ngồi. Thực ra họ thậm chí không gọi người đó là bệnh nhân, bởi
vì gọi bệnh nhân là 'bệnh nhân' là cố định ý tưởng này vào tâm trí người đó rằng
người đó bị ốm. Nó là gợi ý; nó rất nguy hiểm. Họ không gọi người đó là bệnh
nhân - người cần lời cầu nguyện, người cần thiền, người cần thảnh thơi,
nhưngkhông phải là bệnh nhân; không phải là người đó ốm, không phải là cái gì
đó đã đi sai, rằng người đó là điên, không.
Chính ý tưởng rằng ai đó là điên cho người đó sự cố định
'mình là người điên', và người đó cứ lặp lại điều đó và người đó cố gắng vất vả
để không là người điên. Và có luật chắc chắn được các nhà thôi miên khám phá
ra, họ gọi nó là 'luật hiệu quả ngược'. Nếu bạn cố gắng quá nhiều để không là
người điên, bạn sẽ trở thành điên. Bạn có thể thử và thấy. Cố trong bẩy ngày
không là người điên - liên tục vẫn còn ý thức 'không là người điên', quan sát mọi
hành động bạn làm - và trong vòng bầy ngày, bạn sẽ phát điên.
Lặp lại liên tục sẽ tạo ra hiệu quả ngược. Trong thiền viện điều
họ nghĩ về người này là ở chỗ người này cần thảnh thơi, ở chỗ người này quá nhiều
trong thế giới và đã trở nên quá căng thẳng, ở chỗ người đó quá mệt mỏi, có vậy
thôi. Không xem là vô giá trị trong nó, chỉ từ bi. Người đó không bị đưa vào bệnh
viện, người đó được gửi tới đền chùa. Đền chùa được dùng để vận hành trong các
thời xưa như chỗ trị liệu. Đền chùa là chỗ đúng cho trị liệu, bởi vì chính ý tưởng
này là khác. Bạn không là bệnh nhân, bạn không bị đưa vào bệnh viện, bạn không
nằm trên tràng kỉ của nhà tâm thần; bạn đi vào đền chùa. Bạn đi vào đền chùa để
làm mới lại tiếp xúc của bạn với Thượng đế. Làm mới lại tiếp xúc của bạn với
Thượng đế bởi vì ngài là cội nguồn của chữa lành và tính toàn thể.
Vâng, một người có thể là nhà trị liệu tâm lí. Thực ra, chỉ
Đạo nhân mới có thể là nhà trị liệu tâm lí thực đích thực. Nhưng người đó sẽ
không là người làm. Người đó sẽ chỉ là phương tiện, trung gian.
Câu hỏi 2
Tôi tưởng tượng thầy có thể nói về tất cả các
'bẫy' của trưởng thành bởi vì thầy đã kinh nghiệm những vấn đề này trong đời thầy.
Thầy có sẵn lòng nói về kinh nghiệm đời thực của thầy thay vì chỉ các khái niệm
được trừu tượng lên, vô nhân tính?
Cái thực không thể được nói tới. Khoảnh khắc bạn nói về cái
thực nó trở thành khái niệm trừu tượng. Khoảnh khắc cái gì đó được diễn đạt nó
trở thành khái niệm. Đó là lí do tại sao Lão Tử nói Đạo có thể được nói ra
không còn là Đạo nữa. Chân lí có thể được thốt ra trở thành dối trá.
Cái thực không thể được nói ra, cái thực chỉ có thể được kinh
nghiệm. Và điều tốt là cái thực không thể được nói ra, bằng không mọi người đơn
giản sẽ thu thập lời về cái thực và quên mất việc kinh nghiệm nó. Bởi chính bản
chất của nó là khó nắm bắt, nó không bao giờ đi vào trong lời. Cho nên mọi điều
tôi có thể làm là chỉ cho bạn những cái bẫy để cho bạn có thể tránh các bẫy đó.
Nếu bạn có thể tránh được mọi bẫy bạn sẽ rơi vào trong cái thực. Đó là phương
pháp cổ đại nhất; Upanishads gọi nó là neti neti, 'không này không nọ'. Họ nói:
Chỉ cho đệ tử cái này không đúng, cái kia không đúng. Cứ chỉ cho người đó cái
không đúng. Khi bạn đã bao quát toàn thể lĩnh vực, khi bạn đã chỉ cho người đó
mọi thứ không đúng, thế thì đột nhiên người đó sẽ trở nên nhận biết về chân lí
bởi vì bây giờ chỉ chân lí còn lại. Cho nên mọi điều bạn có thể làm là nói về
các cái bẫy.
Câu hỏi này là có liên quan. Nhiều người nghĩ 'Thầy nên nói
chỉ về Thượng đế, về chân lí, về moksha, niết bàn. Sao thầy phải nói về ghen tị,
hận thù, giận dữ?' Bởi vì nếu bạn đi tới đạo tràng khác ở Ấn Độ bạn sẽ không
tìm ra trị liệu ở đó. Bạn sẽ không tìm thấy nhóm đương đầu, bạn sẽ không thấy
nhóm động thái, bạn sẽ không thấy nhóm năng lượng sinh học, bạn sẽ không thấy
Rolfing và Tích hợp cấu trúc. Không, họ đơn giản đọc kinh sách, họ nói về chân
lí. Ở đây toàn thể cách tiếp cận là khác toàn bộ, bởi vì bạn có thể cứ nói về
chân lí và nó là vô nghĩa chừng nào các bẫy còn chưa bị phá vỡ. Toàn thể nỗ lực
của tôi ở đây là để phá vỡ mọi bẫy. Một khi bẫy bị phá vỡ, các khối chắn bị loại
bỏ, dòng chân lí chảy ra. Vấn đề không phải là dòng chảy, vấn đề duy nhất là
các khối chắn đang chắn con đường.
Toàn thể cách tiếp cận này phải được hiểu, và đó là điều tôi
cứ làm trong khi tôi nói. Bạn có thể ngạc nhiên bởi vì với tất cả vài ngày này
tôi đã không nói về Đạo, thay vì thế tôi đã phê bình Khổng Tử. Ông ấy là cái bẫy;
ông ấy phải bị phá vỡ, bị đánh đổ hoàn toàn, không từ bi gì cả. Ông ấy phải bị
đập tan thành từng mảnh và mẩu, và bị vứt đi. Một khi Khổng Tử mất đi rồi, Lão
Tử bước vào. Bạn sẽ muốn mời Lão Tử nhưng Khổng Tử vẫn ngồi trên ngai vàng; ông
ta phải bị truất ngôi trước hết. Một khi ông ta đã bị mất ngôi rồi, đột nhiên bạn
sẽ thấy Lão Tử bao giờ cũng ở đó - sự hiện diện của Khổng Tử đã che giấu ông ấy.
Neti neti - cách tiếp cận phủ định: cách tiếp cận của tôi là phủ định. Tôi sẽ
không bao giờ nói về thực tại bởi vì nó không thể được nói ra. Tôi chỉ nói về
cái không thực, cái là sai. Một khi bạn hiểu cái giả là giả, bạn sẽ trở nên có
khả năng biết cái thực là thực.
Câu hỏi 3
Osho ơi, khi nào tôi sẽ trở nên chứng ngộ?
Xin đừng ở trong vội vã thế vì tôi sẽ bị bỏ lại mà không có
kinh doanh gì. Điều này là không công bằng. Nếu tôi có nhiều từ bi với bạn thế,
ít nhất bạn nên có từ bi hướng tới tôi nữa. Đi chậm thôi. Để tôi cũng tận hưởng
việc làm thầy chứ.
Nhà tâm thần chúi người vào quầy rượu và bắt đầu uống cốc rượu
to gấp đôi và mạnh, thật lâu. Mặt ông ta đượm buồn và ông ta, đồng thời, có vẻ
báo trước điềm gở. Một nhà tâm thần khác ngẫu nhiên tới. 'John!' ông ta kêu
lên: 'John đấy à! Sao anh dường như ngây người ra thế. Kể xem có chuyện gì?' 'Chẳng
có gì nhiều mà nói' John đáp. 'Anh có có nhớ gã điên giầu có mà tôi đã chữa cho
trong nhiều năm không? Người mà thực tế đã giữ tôi còn trong kinh doanh từ lúc
khởi nghiệp?' 'Chắc chắn là tôi nhớ chứ. Anh ngụ ý gã cứ mơ suốt ba mươi năm rằng
gã vẫn ở trường phổ thông chứ gì?' John gật đầu. 'Có chuyện gì vậy?' 'Tuần trước
gã đã tốt nghiệp rồi.' Đừng tốt nghiệp nhanh thế. Đi chậm thôi. Cho dù bạn muốn
vội vàng, nhớ điều đó: có những điều không thể được làm theo cách vội vàng, và
chứng ngộ là một trong những điều đó.
Nếu bạn vội vàng bạn sẽ không bao giờ đạt tới. Nếu bạn đi chậm,
có khả năng đạt tới. Và nếu bạn không đi bất kì đâu chút nào, nếu bạn đơn giản
ngồi ở chỗ bạn đang ở, bạn đã đạt tới. Vấn đề không phải là khoảng cách cần phải
đi qua; nó không phải là mục đích xa xôi. Một cách tự nhiên, nếu mục đích là xa
xôi bạn có thể đi nhanh hơn.
Mulla Nasruddin làm việc trong văn phòng, và anh ta sống
ngay trước văn phòng và bao giờ cũng đến muộn. Ông chủ, một hôm mệt mỏi quá,
nói 'Thế này thì quá lắm. Tôi đã bảo đi bảo lại anh rồi. Anh không thấy sao?
Người khác làm việc cùng anh và sống cách xa ba dặm bao giờ cũng đúng giờ, còn
anh sống ngay trước văn phòng và bao giờ cũng muộn.' Mulla Nasruddin nói 'Điều
đó là đơn giản, điều đó là logic. Nếu anh ấy muộn anh ấy có thể vội vàng... những
ba dặm. Nếu tôi muộn, tôi muộn thôi - không có các nào để vội vàng. Lỗ hổng...
anh ta có thể chạy, anh ta có thể lấy taxi. Nhưng tôi phải làm gì? Nếu tôi muộn,
tôi muộn. Tôi ở ngay trước văn phòng - không có cách nào để vội vàng cả.'
Nhớ lấy, chứng ngộ không phải là ở đâu đó, không trong không
gian không trong thời gian, nó là ở đây-bây giờ. Và nếu bạn vội quá nhiều bạn sẽ
đi lạc lối, bạn sẽ đi xa xôi. Toàn thể sự việc là làm chậm lại - làm chậm lại
sâu sắc tới mức một ngày nào đó không cái gì chuyển động trong bạn. Trong chính
khoảnh khắc đó, trong khoảnh khắc không chuyển động đó, bạn sẽ trở nên chứng ngộ.
Đặc biệt cho tâm trí phương Tây tốc độ là điều ám ảnh. Họ nghĩ rằng từ xe bò
kéo họ đã đi tới máy bay phản lực, cho nên tại sao phương pháp tốc độ không thể
được phát triển cho chứng ngộ? Nếu cà phê có thể uống liền, thế thì sao niết
bàn không thể có liền? Nhưng họ không hiểu, bởi vì niết bàn không ở đâu đó
khác, bằng không đi với tốc độ là điều có thể có khả năng. Nó đã là hoàn cảnh rồi.
Bạn phải tới chỉ nơi bạn đang ở. Bạn phải là cái bạn đã là rồi. Cho nên bạn đi
càng nhanh, bạn sẽ càng đạt tới xa hơn - xa khỏi chứng ngộ. Vấn đề không phải
là đạt tới, vấn đề không phải là đi tới - bạn phải đơn giản làm chậm lại. Và đó
là toàn thể giáo huấn về Đạo là gì, và giáo huấn của tôi nữa.
Chậm lại đi. Thảnh thơi vào. Quên các lí tưởng đi. Quên rằng
có tương lai nào. Để khoảnh khắc này là tất cả. Thảnh thơi. Tận hưởng những điều
nhỏ bé của cuộc sống, để cho bạn không đi, để cho bạn không bao giờ phóng chiếu
ham muốn nào đó vào tương lai. Bạn không có tương lai nào. Thế thì một ngày nào
đó điều đó xảy ra: bạn đã rơi vào trong khoảnh khắc hiện tại một cách vô cùng;
không cái gì chuyển động. Trong khoảnh khắc đó của vô chuyển động người ta đơn
giản nhận ra mình là ai. Mọi việc thiền này mà bạn đang làm ở đây chỉ để giúp bạn
thảnh thơi, quên tương lai, ở đây bây giờ. Ca hát, nhảy múa, tụng kinh, lầm rầm...
đó là hoạt động khoảnh khắc hiện tại: bạn được hấp thu vào trong nó. Lắng nghe
tôi là thiền: bạn được hấp thu vào trong nó. Bạn không lo nghĩ về đi bất kì
đâu, bạn đơn giản ở đây với tôi.
Ở phương Đông, satsanga đã từng là một trong những phương
pháp có giá trị nhất cho chứng ngộ. Phương Đông đã nói rằng nếu bạn ở trong sự
hiện diện của Thầy, không cái gì khác được cần. Chỉ ở trong sự hiện diện của thầy,
chỉ ngồi im lặng cùng thầy, chỉ ở cùng thầy và chứng ngộ tự nó sẽ chăm nom. Bất
kì khi nào khoảnh khắc đúng nó sẽ xảy ra. Bạn không cần lo nghĩ về nó, bạn
không cần lập kế hoạch cho nó, bằng không bạn sẽ trong rối loạn: 'Khi nào chứng
ngộ này sẽ xảy ra?' Thế thì chứng ngộ cũng đã trở thành ham muốn, tham lam,
thèm khát.
Câu hỏi 4
Hôm nọ thầy nói rằng nghĩa vụ là từ tục tĩu,
nhưng tôi cũng có nghe thầy nói nhiều lần rằng thầy muốn các sannyasin của thầy
phải có trách nhiệm vô cùng. Xin thầy nói cho tôi, nghĩa của nghĩa vụ và nghĩa
của trách nhiệm có là cùng điều không? Tôi hi vọng, Osho kính yêu, rằng tôi
không làm lẫn lộn thầy!
Bạn không thể làm được... vì tôi hoàn toàn lẫn lộn rồi. Bạn
không thể làm lẫn lộn tôi thêm nữa được. Tôi tuyệt đối lẫn lộn. Nghĩa vụ và
trách nhiệm là đồng nghĩa trong từ điển, nhưng không đồng nghĩa trong cuộc sống.
Trong cuộc sống chúng không chỉ khác nhau, chúng là đối lập qua đường kính.
Nghĩa vụ là hướng ra người khác, trách nhiệm là hướng vào bản thân mình. Khi bạn
nói 'Tôi phải làm điều đó', đấy là nghĩa vụ. 'Bởi vì mẹ tôi ốm, tôi phải đi và ngồi
cạnh mẹ.' Hay, 'Tôi phải đem hoa tới bệnh viện. Tôi phải làm điều đó, bà ấy là
mẹ tôi.' Nghĩa vụ là hướng ra người khác: bạn không có trách nhiệm nào. Bạn
đang hoàn thành một nghi lễ xã hội - bởi vì bà ấy là mẹ bạn; bạn không yêu bà ấy.
Đó là lí do tại sao tôi nói rằng nghĩa vụ là từ tục tĩu, bẩn thỉu. Nếu bạn yêu
mẹ bạn, bạn sẽ không nói 'Đây là nghĩa vụ.' Nếu bạn yêu mẹ bạn, bạn sẽ đi tới bệnh
viện, bạn sẽ đem hoa, bạn sẽ phục vụ mẹ bạn, bạn sẽ ở bên giường của bà ấy, bạn
sẽ xoa bóp chân mẹ, bạn sẽ cảm thông với mẹ, nhưng nó sẽ không là nghĩa vụ - nó
sẽ là trách nhiệm. Bạn sẽ đáp ứng từ trái tim bạn.
Trách nhiệm nghĩa là năng lực đáp ứng. Trái tim bạn rung động,
bạn cảm thông với bà ấy, bạn chăm sóc bà ấy; không phải vì bà ấy là mẹ bạn - điều
đó không liên quan - bạn yêu người đàn bà này. Bà ấy là mẹ bạn - hay không, điều
đó là phụ - nhưng bạn yêu người đàn bà này, bạn yêu người đàn bà này như một
người. Nó là việc tuôn chảy từ trái tim bạn. Và bạn sẽ không cảm thấy rằng bạn
có nghĩa vụ với bà ấy, và bạn sẽ không quảng cáo khắp xung quanh rằng bạn là đứa
con hoàn thành nghĩa vụ như thế. Bạn sẽ không cảm thấy rằng bạn đã làm cái gì
đó. Bạn đã không làm gì cả. Bạn đã làm gì? Chỉ đem vài đoá hoa cho người mẹ
đang ốm và bạn cảm thấy rằng bạn đã làm một nghĩa vụ lớn lao sao? Đó là lí do tại
sao tôi nói nghĩa vụ là bẩn thỉu. Chính từ này là bẩn thỉu: nó là hướng ra người
khác.
Trách nhiệm có chiều hướng khác toàn bộ: bạn yêu, bạn chăm
sóc, bạn cảm; nó tới từ tình cảm của bạn. Nghĩa vụ tới từ suy nghĩ rằng bà ấy
là mẹ bạn - 'đó là lí do tại sao', 'do đó'; nó là suy luận, nó là logic. Bạn đi
bằng cách nào đó, kéo lê bản thân mình, bạn trốn đi, nhưng bạn có thể làm gì?
Trách nhiệm của bạn bị lâm nguy. Mọi người sẽ nói gì? Mẹ bạn đang ốm và bạn tận
hưởng bản thân mình trong câu lạc bộ và bạn nhảy múa, và mẹ bạn ốm sao? Không,
bản ngã của bạn sẽ bị tổn thương. Nếu bạn có thể tránh được người mẹ này mà
không làm cho trách nhiệm của bạn bị ảnh hưởng, bạn muốn tránh ra. Bạn sẽ đi tới
bệnh viện và bạn sẽ vội vàng chạy đi, bạn sẽ tìm lí do nào đó. 'Con phải đi, bởi
vì có cuộc hẹn.' Có thể không có cuộc hẹn. Bạn muốn tránh người đàn bà này, bạn
không muốn sống cùng bà ấy: thậm chí năm phút cũng là quá nhiều. Bạn không yêu.
Nghĩa vụ tôi chống lại, nhưng trách nhiệm - vâng, tôi nói rằng các sannyasin của
tôi phải có trách nhiệm vô cùng. Và một khi bạn vứt bỏ nghĩa vụ bạn được tự do
chịu trách nhiệm.
Trong thời thơ ấu của tôi ông tôi thường thích chân ông được
nắn bóp và ông sẽ gọi bất kì ai - bất kì ai đi qua. Ông rất già và ông sẽ nói
'Cháu sẽ nắn bóp chân cho ông chứ?' Thỉnh thoảng tôi nói có và tôi nắn bóp, và
thỉnh thoảng tôi nói không. Ông trở nên say mê. Ông nói 'Có chuyện gì vậy? Thỉnh
thoảng cháu nói có và không ai nắn bóp chân đáng yêu như cháu làm - nhưng thỉnh
thoảng cháu đơn giản nói không.' Tôi nói 'Bất kì khi nào nó là nghĩa vụ cháu đều
nói không. Bất kì khi nào nó là trách nhiệm, cháu làm nó.' Ông nói 'Khác biệt
là gì?' Tôi nói 'Đây là khác biệt. Khi cháu cảm thấy yêu, khi cháu thích nắn
bóp chân ông, thế thì cháu làm nó. Khi cháu cảm thấy chỉ là nghi lễ - bởi vì ông
cứ hỏi và cháu phải làm điều đó - tâm trí cháu sẽ không có đó bởi vì trẻ con
đang chơi bên ngoài và chúng đang mời cháu... Cháu sẽ không ở đây chút nào, thế
thì cháu không muốn làm nó vì điều đó là xấu.' Cho nên thỉnh thoảng điều sẽ xảy
ra là cháu phải nói không với ông khi ông muốn nắn bóp, và thỉnh thoảng cháu
đơn giản đi tới ông và hỏi 'Ông có muốn nắn bóp chân một chút không? Cháu đang
trong tâm trạng thích. Cháu sẽ làm thực sự một việc đẹp. Ông cho phép cháu nhé.'
Làm bất kì cái gì bắt nguồn từ tình cảm của bạn, từ trái tim
của bạn; đừng bao giờ kìm nén trái tim bạn. Đừng bao giờ đi theo tâm trí bạn bởi
vì tâm trí là sản phẩm phụ của xã hội, nó không phải là thực tại của bạn. Đi từ
thực tại của bạn đi. Vận hành từ thực tại của bạn. Đừng vận hành từ nguyên tắc,
xã giao, hình mẫu hành vi, điều Khổng Tử gọi là 'quân tử'. Đừng là quân tử, là
đàn ông thôi - thế là đủ, là đàn bà - thế là đủ. Và là đàn ông thực, đàn bà thực.
Thỉnh thoảng bạn sẽ thích làm cái gì đó; làm đi, rót trái tim bạn vào trong nó,
nó sẽ là việc nở hoa đẹp. Thỉnh thoảng bạn không muốn làm, nói vậy, rõ ràng về
nó; không cần nguỵ trang nó.
Câu hỏi 5
Sao người ta níu bám cái cũ? Sao người ta sợ
cái mới?
Có lí do tự nhiên trong nó. Với cái cũ người ta hiệu quả, với
cái mới người ta vụng về. Với cái cũ bạn biết phải làm gì, với cái mới bạn sẽ
phải học từ ABC. Với cái mới bạn bắt đầu cảm thấy dốt nát. Với cái cũ bạn thông
thái: bạn đã làm cái gì đó lặp đi lặp lại, bạn có thể làm nó một cách máy móc,
bạn không cần có nhận biết. Với cái mới bạn sẽ phải tỉnh táo, nhận biết, bằng
không cái gì đó có thể đi sai.
Bạn đã không quan sát nó sao? Khi bạn học lái xe, bạn tỉnh
táo thế. Khi bạn đã học được nó, bạn quên về nó. Bạn hát bài ca, bạn nghe
radio, bạn nói chuyện với người bạn hay bạn nghĩ cả nghìn lẻ một ý nghĩ, và lái
liên tục như cái máy, như người máy - bạn không được cần. Cái cũ trở thành máy
móc, thói quen. Đó là lí do tại sao với cái mới sợ hãi tới. Đó là lí do tại sao
trẻ em có khả năng học. Bạn càng già, năng lực học càng ít. Rất khó dạy chó già
trò mới. Nó sẽ lặp đi lặp lại lại trò cũ; những trò nó biết.
Tôi đã nghe....
Nhà ngoại giao nước ngoài không thể nói được tiếng Anh. Khi
chuông ăn trưa vang lên ở Hội đồng Liên hợp quốc ông ấy đứng đằng sau một người
ở quầy thức ăn và nghe ông này gọi bánh táo và cà phê. Thế là ông ấy cũng gọi
bánh táo và cà phê. Trong hai tuần tiếp sau ông ấy cứ gọi bánh táo và cà phê.
Chung cuộc ông ấy quyết định ông ấy muốn thử cái gì đó khác cho nên ông ấy lắng
nghe một cách chăm chú trong khi người khác gọi bánh mì kẹp thịt muối. 'Bánh mì
kẹp thịt muối' ông ta nói với người đứng quầy. 'Mì trắng hay đen?' người đứng
quầy hỏi. ' Bánh mì kẹp thịt muối' nhà ngoại giao lặp lại. 'Bánh mì trắng hay
đen?' người đứng quầy hỏi lại. ' Bánh mì kẹp thịt muối' nhà ngoại giao nhắc lại.
Người đứng quầy trở nên rất tức. 'Trông đây, Mac' ông ta gầm lên vừa rung rung
nắm đấm dưới mũi nhà ngoại giao, 'ông muốn nó là mì trắng hay đen?' 'Bánh táo
và cà phê' nhà ngoại giao đáp. Ai phải nhận điều phiền phức thế? Nó thành quá
nguy hiểm, đó là lí do tại sao người ta cứ đi với cái cũ. Nhưng nếu bạn sống với
cái cũ, bạn không sống chút nào, bạn sống chỉ nhân danh thôi.
Chỉ với cái mới mới là sống. Chỉ với cái mới, và chỉ với cái
mới mới là sống. Sống phải tươi tắn. Vẫn còn là người học đi, đừng bao giờ trở
thành người biết. Vẫn còn mở, đừng bao giờ trở thành đóng. Vẫn còn là người dốt
nát, cứ ném đi tri thức đã tích luỹ - một cách tự động, một cách tự nhiên. Mỗi
ngày, mỗi khoảnh khắc, giải phóng bản thân bạn khỏi mọi cái bạn đã biết và lại trở
thành đứa trẻ. Trở thàn hồn nhiên thế, như đứa trẻ, là cách sống và sống dư thừa.
Câu hỏi 6
Tính trẻ con của lão suy có liên quan gì tới
nhận biết không? Lão suy có là bệnh của chỉ phương Tây không? Lão suy là gì?
Điều đó chẳng liên quan gì tới phương Đông hay phương Tây.
Đông và Tây có thể khác nhau trên bề mặt - sâu bên dưới không có khác biệt. Con
người là con người... có thể vài hình mẫu khác nhau ở phương Đông và vài hình mẫu
khác nhau ở phương Tây, nhưng chúng là trên bề mặt; chúng chỉ sâu như làn da.
Gãi ra chút xíu và Đông và Tây cả hai biến mất. Sâu bên dưới là nhân loại, cái
một.
Câu hỏi này là có ý nghĩa. 'Tính trẻ con của lão suy có liên
quan gì tới nhận biết không?' Và, 'Lão suy là gì?' Lão suy là trở nên già mà
không trở nên trưởng thành. Lão suy là trở nên già mà không lớn lên. Thế thì,
xem như kết quả cuối cùng, người lão suy trở thành rất trẻ con bởi vì đứa trẻ của
người đó chưa bao giờ trở nên lớn lên; người đó bao giờ cũng che giấu đứa trẻ
bên trong mình. Người đó bận rộn trong cả nghìn lẻ một thứ của thế gian và đứa
trẻ chờ đợi và chờ đợi. Bây giờ người đó đã trở nên mệt mỏi, bây giờ mọi bận bịu
đã qua đi và năng lượng của người đó cũng yếu, cho nên tất cả những kiểm soát
này cũng mất đi. Bởi vì khi bạn kiểm soát bản thân bạn và bạn giả vờ cái gì đó
mà bạn không là và bạn che giấu cái gì đó mà bạn đang là, năng lượng lớn được cần
tới. Người già tự nhiên mất đi năng lượng; kiểm soát của người đó mất đi, người
đó không thể kiểm soát được, cho nên cái bị che giấu bên trong người đó trồi lên
mặt: người đó lại trở thành trẻ con. Nhưng nhớ lấy, đó không phải là điều Jesus
ngụ ý khi ông ấy nói: Chỉ những người giống trẻ con sẽ có năng lực đi vào trong
vương quốc của Thượng đế. Giống trẻ con không phải là trẻ con. Giống trẻ con chỉ
tới khi một người không chỉ lớn lên về tuổi mà còn trưởng thành, trở nên được
tích hợp bên trong. Đấy không chỉ là hiện tượng sinh lí mà người đó là sáu
mươi, mà cả tâm lí, tâm linh, người đó đã trở thành người lớn, trưởng thành,
chín chắn. Thế thì, đến cuối, người này trở thành như trẻ con, hồn nhiên.
Tính trẻ con không có giá trị, nó là không giá trị. Như trẻ
con có giá trị lớn. Được như trẻ con nghĩa là vòng tròn là hoàn hảo: người này
đã sống cuộc sống, đã sống và yêu, đã kinh nghiệm mọi điều sẵn có và đã đi tới
kết luận rằng chẳng có gì giá trị hơn hồn nhiên. Người đó đã biết - biết rằng
tri thức là vô tích sự, cho nên người đó đã vứt bỏ tri thức. Người đó đã biết mọi
cách thức tinh ranh của thế giới - người đó đã từng tinh ranh, người đó đã từng
lừa dối, người khác đã từng tinh ranh với người đó - người đó đã biết mọi điều
đó, nhưng người đó đã trưởng thành và người đó đã đi tới kết luận rằng đó chỉ
là vô dụng, vô nghĩa. Lừa dối, bị lừa - tất cả đều là trò chơi; nó không dẫn bạn
đi đâu cả, nó là giấc mơ. Người đó đã vứt bỏ mọi trò chơi đó.
Người trưởng thành thực sự là người không còn bị ám ảnh với
bất kì trò chơi nào. Người đó sống đơn giản, hồn nhiên, không có bất kì giả vờ
nào và không có bất kì mặt nạ nào. Đó là người hồn nhiên: người trưởng thành trở
thành hồn nhiên, như trẻ con. Đơn giản già đi theo tuổi tác, người ta trở thành
lão suy, xấu xí, mục nát; và một ngày nào đó, khi năng lượng của bạn mất đi,
tính trẻ con của bạn trồi lên bề mặt và người già bắt đầu hành xử theo cách ngu
xuẩn. Nhớ lấy, là ngu xuẩn là một điều và là hồn nhiên là điều khác toàn bộ. Thỉnh
thoảng họ trông tương tự, nhưng họ không vậy. Người hồn nhiên đôi khi trông
ngu, nhưng người đó không ngu. Bạn có thể lừa người đó, nhưng người đó không
ngu; và trong khi bạn đang lừa người đó, người đó cảm thấy từ bi cho bạn. Một
ngày nào đó bạn sẽ hiểu rằng bạn đã là kẻ ngu, người đó đã không là kẻ ngu.
Người ngu có vẻ hồn nhiên, nhưng không hồn nhiên. Người đó
cũng tinh ranh, mặc dầu tinh ranh của người đó không rất phức tạp. Người đó
cũng tinh ranh, nhưng mọi người tinh ranh hơn người đó - người đó tương đối ít
tinh ranh, cho nên người đó trông ngu xuẩn. Người hồn nhiên trông tương tự người
ngu, nhưng người đó không ngu. Tính trẻ con là ngu xuẩn, đần độn: nó là ngốc.
Như trẻ con là khác toàn bộ: nó là việc nở hoa của hồn nhiên. Thánh Francis là
như trẻ con, Jesus là như trẻ con, Lão Tử là như trẻ con.
Câu hỏi 7
Lần trước tôi ở đây tôi đã thấy bản thân tôi
là kẻ ăn xin; lần này là tên trộm. Xin thầy bình luận.
Bạn đang trưởng thành tốt đấy! Đây là con đường tâm linh. Một
đệ tử, khi lần đầu tiên tới Thầy, tự nhiên giống như kẻ ăn xin. Anh ta đang ăn
xin, anh ta cực kì ham muốn, tham lam; anh ta cứ hỏi thứ này thứ nọ. Khi bạn đã
trưởng thành lên một chút trong thế giới của tính đệ tử, bạn trở thành tên trộm.
Thế thì bạn bắt đầu cảm thấy rằng chân lí không thể được cho, nó chỉ có thể được
lấy trộm. Vâng, đây là cách thức qua đó đệ tử trưởng thành. Chân lí phải được lấy
trộm từ Thầy, nó không thể được cho. Bạn sẽ phải rất, rất thông minh, nhận biết,
để lấy trộm nó đi. Nếu tôi có thể cho nó cho bạn điều đó chắc đã đơn giản,
nhưng tôi không thể cho được. Bạn phải trở nên rất, rất tỉnh táo.
Bạn có biết rằng nghệ thuật của kẻ trộm là nghệ thuật của nhận
biết không? Khi kẻ trộm vào trong nhà của ai đó trong đêm tối - không ánh sáng
- anh ta có thể đã vào nhà đó trước đây, anh ta có thể không biết địa hình ngôi
nhà chút nào, nhưng dầu vậy anh ta vẫn vận hành tốt. Anh ta đi trong nhà của ai
đó khác, chỗ anh ta chưa bao giờ đi vào, cứ dường như đấy là nhà riêng của anh
ta. Anh ta cực kì tự tin. Và anh ta đi tỉnh táo tới mức anh ta không làm ra tiếng
động nào; việc thở của anh ta rất yên tĩnh, anh ta đi cứ như là anh ta không có
đó. Nghệ thuật lớn.
Tương truyền về một Thiền sư thường phái đệ tử của mình đi học
nghệ thuật ăn trộm. Ông ấy thường phái họ tới một thầy kẻ trộm. 'Đi tới thầy trộm
và học sự tự tin như kẻ trộm có, nhận biết như thế, tỉnh táo thận trọng như thế,
lưu tâm như thế - bởi vì kẻ trộm phải rất, rất lưu tâm, người đó cần sự hiện diện
của tâm trí.' Bạn không thể diễn tập nó - nó không thể diễn, bạn không thể chuẩn
bị cho nó. Không ai biết cái gì sẽ xảy ra. Bạn không thể thu xếp cho nó, bạn không
thể chuẩn bị cho nó - bất kì cái gì cũng có thể. Nó rất ngẫu nhiên.
Người ta nói về một thầy, một thầy rất nổi tiếng khắp Nhật Bản
và là thầy kẻ trộm, rằng con của ông ta hỏi ông ta 'Bây giờ bố già rồi, bố dạy
con nghệ thuật của bố đi.' Ông già nói 'Được, nhưng đây là nghệ thuật như vậy
vì không thể được dạy. Nó giống như mẹo - không giống tri thức, nhưng ta sẽ cố.
Con đi cùng ta tối nay.' Anh thanh niên rất sợ, nhưng ông già - người đã rất già,
bẩy mươi tuổi - ông già này đi và phá mở bức tường. Và anh thanh niên vã mồ hôi
mặc dầu đó là đêm lạnh, và anh ta run rẩy. Nhưng người bố làm việc dễ dàng thế,
cứ dường như đây là nhà riêng của ông ấy. Ông ấy phá mở ra một lỗ, ông ấy chui
vào và gọi đứa con. Cậu ta chui vào, nhưng hơi thở hỗn loạn đến mức cậu ta
không thể kiểm soát được nó, còn người bố lại cứ dường như là ông ấy không thở.
Thế rồi người bố đem anh ta vào. Ông ta mở bao nhiêu cửa và họ đi tới phòng
chính của ngôi nhà nơi ông ấy mở cái tủ và bảo đứa con 'Chui vào và đem ra những
bộ quần áo đẹp nhất có đó.' Và đứa con chui vào và người bố khoá trái cánh cửa
lại, làm tiếng động ầm ĩ và chạy mất.
Bây giờ cả nhà thức dậy và mọi người bắt đầu tìm - tên trộm ở
đâu? Tường đã bị phá, chắc chắn. Và anh thanh niên này - nằm trong tủ và tủ bị
khoá - bắt đầu nghĩ 'Bố mình đã điên rồi sao? Đây mà là cách dạy à?' Và anh ta
bắt đầu cầu nguyện Thượng đế 'Đây là lần đầu tiên và lần cuối cùng. Mình thậm
chí sẽ không bao giờ nghĩ về nó.' Thế rồi một người hầu tới với chiếc nến và
anh ta nhìn quanh, và đột nhiên anh thanh niên thấy rằng mình đã làm tiếng động
như tiếng chuột làm. Điều đó rất trực giác. Và người hầu mở cửa và nhìn vào.
Anh thanh niên thổi tắt nến, xô ra với cả nhà và hàng xóm đuổi thep anh ta. Và anh
ta đi tới bên cạnh cái giếng, anh ta ném một tảng đá lớn vào trong nó và đứng
nép bên cạnh, sau cái cây. Cả nhà và những người hầu tất cả tụ tập quanh giếng.
Họ tưởng rằng tên trộm đã nhảy vào, và họ nói 'Bây giờ không có vấn đề gì. Đến
sáng chúng ta sẽ xem, hoặc nó sẽ chết hoặc nó sẽ vào tù.' Và họ trở về.
Bây giờ đứa con trở về nhà, và người bố đang ngủ say và
ngáy. Anh ta kéo chăn ra, ném chăn đi và nói 'Bố có điên không?' Và người bố
nói 'Bây giờ không có vấn đề gì. Con đã về, cho nên con đã học được nghệ thuật
rồi. Bây giờ đi ngủ và từ mai con bắt đầu theo cách riêng của con.' Nhưng người
con nói 'Bố nói cho con tại sao bố đã làm điều này!' Người bố nói 'Vấn đề không
phải là dạy - nó là nghệ thuật trực giác. Những điều như vậy xảy ra, cho nên ta
để cho con trong tình huống rất ngẫu nhiên. Những điều như vậy xảy ra! Đây
không phải là nghệ thuật thường, nhưng bây giờ con đã trở về nhà ta biết con là
kẻ trộm bẩm sinh, con là con ta.' Tốt, Ramananda. Câu hỏi này là từ Ramananda. Lần
trước bạn đã là kẻ ăn xin, bây giờ bạn là kẻ trộm. Thực sự là kẻ trộm bậc thầy
đi.
Câu hỏi 8
Hợp lí hoá là gì?
Hợp lí hoá là lập luận giả - nó có vẻ giống lập luận, nhưng
không phải. Trong cuộc sống bạn dùng nó mọi ngày. Bạn về từ văn phòng giận dữ,
ông chủ cáu kỉnh nhưng bạn không thể giận ở đó được; ở đó bạn phải mỉm cười.
Ông ấy quát tháo bạn, la hét bạn, và bạn mỉm cười; bạn nhũn như con chi chi, bạn
nuốt giận. Bạn muốn giết người này ngay lúc ấy, nhưng điều đó là không kinh tế
và có thể đưa bạn vào nguy hiểm. Cho nên bây giờ bạn trở về nhà, bây giờ bạn bắt
đầu tìm theo cách rất vô ý thức để tìm cái cớ nào đó để cho bạn có thể ném ra
giận dữ của bạn. Và đứa con của bạn tới vừa múa vừa hát, và bạn nổi giận, và bạn
nói 'Không yên lấy một phút! Thôi đi! Cả ngày tao đã mệt rồi và tao về nhà và
thậm chí ở đây cũng không yên.' Và bạn nổi giận.
Bây giờ, một cách hợp lí, bạn xoay xở - cứ dường như đứa trẻ
đã quấy rầy bạn. Đứa trẻ bao giờ cũng theo cách đó nhưng hôm nay bạn giận, bây
giờ bạn hợp lí hoá. Hay bạn không thích thức ăn mà vợ bạn đã chuẩn bị - không
phải vì thức ăn kém, nhưng bạn đang tìm, bạn đang dò dẫm trong bóng tối về cái
cớ nào đó. Và thế rồi, nếu thức ăn không ngon, hay bạn có thể chứng tỏ rằng thức
ăn không ngon - điều rất dễ dàng, thế thì bạn bùng nổ vào vợ bạn và bạn hợp lí
hoá. Nhưng bạn không nhìn vào lí do thực. Nếu bạn thực sự muốn thức tỉnh và tỉnh
táo và nếu bạn thực sự muốn là người tôn giáo, bạn sẽ phải vứt bỏ mọi việc hợp lí
hoá. Những hợp lí hoá này là rất thủ đoạn: bởi vì những hợp lí hoá này bạn
không bao giờ có thể nhìn sâu vào bên trong bản thân mình. Bạn tìm cả nghìn lẻ
một cách để thuyết phục bản thân mình, để giả vờ. Những giả vờ này phải bị vứt
bỏ. Nếu bạn giận, để cho điều được rõ ràng với bạn là nó là giận dữ. Tốt hơn cả
là đi tới vợ và nói 'Em làm cái gì đó sai đi. Anh đang tức mình và anh muốn tống
nó ra.' Điều đó sẽ tốt hơn, tỉnh táo hơn. Bạn bảo con bạn 'Hét lên đi! Nhảy đi!
Phá vỡ cái gì đó! Bố đang rất giận và bố muốn ném nó lên con. Giúp bố đi.' Điều
đó sẽ có ý thức hơn.
Nếu bạn bắt đầu sống một cách có ý thức, dần dần bạn sẽ thấy
rằng bạn đã từng hợp lí hoá và hợp lí hoá trong đời bạn. Bạn đã không làm cái
gì khác. Để tôi kể cho bạn vài giai thoại mà sẽ cho bạn góc nhìn khác về hợp lí
hoá. Có huyên náo trong một thị trấn nhỏ giữa nhóm người Ki tô giáo và cộng đồng
Do Thái. Người Ki tô giáo đang khánh thành bức tượng Jesus, trong khi một người
Ki tô giáo trở nên dính chuyện với một người Do Thái. Người Do Thái nhặt một
hòn đá lớn và ném nó vào kẻ thù của anh ta nhưng thay vì thế trúng luôn vào cái
tượng, làm đứt phăng đầu tượng. Anh ta đã không chủ định điều đó, nhưng anh ta
không thể để cho sự cố đi tới tổn thất - người Do Thái chưa bao giờ cho phép bất
kì cái gì đi tới tổn thất. 'Đấy' anh ta kêu lên đắc thắng. 'Nếu đó mà là Moses ông
ấy chắc đã cúi đầu né tránh.'
Bây giờ đây là hợp lí hoá. Người ta phải tìm cách thoát ra
khỏi nó và người ta phải dùng nó cho ích lợi riêng của người ta. Bạn không bao
giờ cho phép cái gì đi tới tổn thất: tốt, xấu, cam lồ, chất độc - bất kì cái
gì: bạn cố dùng nó vì lợi nhuận riêng của bạn. Nhưng dần dần điều này trở thành
thói quen bắt rễ sâu mà bạn hoàn toàn quên mất về lí do thực.
Võ sĩ có cơ hội tốt để nắm lấy chức vô địch nếu anh ta được
huấn luyện cần cù, nhưng anh ta không thể phá được thói quen đam mê trong cuộc
sống đêm New York. Cuối cùng người quản lí của anh ta bị buộc phải đặt ra luật.
'Hoặc là anh bỏ cuộc sống đêm cho tới sau cuộc đấu,' ông ta ra lệnh 'hoặc tôi sẽ
cắt bỏ cuộc đấu với lí do rằng anh không đủ điều kiện.' Võ sĩ đồng ý cư xử với
bản thân mình và mọi sự trôi qua tốt đẹp trong quãng một tuần lễ. Thế rồi người
quản lí thấy võ sĩ lén đi vào trại lúc bốn giờ sáng. 'Này, chứng cớ ngoại phạm
của anh là gì lần này?' người quản lí hỏi trong phẫn nộ. 'Tôi nghe thấy tiếng động'
võ sĩ giải thích 'cho nên tôi dậy để điều tra.' 'Vậy a, làm sao anh ăn vận mọi
nhẽ trong bộ áo lễ phục buồi chiều thế?' 'Tôi tưởng đó có thể là kẻ trộm đàn
bà.'
Người ta cứ tự phòng ngự cho mình, tạo ra ngày càng nhiều dối
trá quanh bản thân người ta. Nếu bạn nhìn vào bản thân bạn một cách trung thực,
bạn sẽ thấy chẳng có gì ngoài một bó dối trá. Đó là lí do tại sao mọi người
không nhìn vào bản thân họ, bởi vì nhìn vào là ghê rợn: toàn thể sự việc chỉ là
dối trá. Socrates nói 'Biết bản thân mình.' Upanishad nói 'Nhìn vào trong.'
Jesus và Phật và Lão Tử tất cả họ cứ thuyết giảng 'Nhắm mắt lại và đi vào bên trong.'
Nhưng bạn không thể đi được, bởi vì bất kì chỗ nào bạn nhìn vào bên trong đều
toàn dối trá và dối trá, hàng hàng dối trá. Thật ghê rợn mà nhìn vào những dối
trá đó mà bạn đã sống, điều bạn đã giả vờ sống. Một người thực sự trong tìm kiến
chân lí phải vứt bỏ tất cả những cái hợp lí này.
Ba thợ dệt ngồi ở nhà của Feuerstein, nhà của Lindy ở Phía
Đông Thấp, và thảo luận những điều tốt hơn mà cuộc sống đã cấp. 'Điều tốt nhất'
Nat Pineus nói 'là miếng thịt nướng tẩm ngon, được nướng trong hành và nấm với
khoai tây chiên giòn kiểu Pháp.' 'Tôi không đồng ý' Lou Goldberg trả lời. 'Điều
tốt nhất là xúp củ cải đỏ, khoai tây luộc và một khúc cá trích.' Sharfman lắc đầu.
'Tôi rất tiếc, thưa các quí ông, với tôi điều tốt nhất là hẹn hò với Lana
Turner, Jane Russell và Marilyn Monroe.' 'Aha' Pineus đáp và Goldberg nói 'và
ai nói về điều rất tốt đâu?' Ngay lập tức - họ nói về điều tốt nhất. Bây giờ họ
nói 'Ai nói về điều rất tốt đâu?' Bạn bao giờ cũng có thể tìm ra lỗ hổng để bảo
vệ bản thân bạn; và tâm trí rất tinh ranh. Nếu bạn thực sự muốn thoát ra khỏi
tinh ranh của tâm trí - điều không lừa được ai ngoài bản thân bạn - bạn sẽ phải
tìm ra cách tâm trí đã trở nên được đào tạo trong việc tìm cách hợp lí hoá, các
lỗ hổng, lí do giả, giả vờ, mặt nạ, dối trá. Nó đã thực sự trở thành lực bịa đặt
lớn trong cuộc sống của bạn. Và không phải về những điều to lớn đâu. Về những điều
nhỏ bé nữa... nụ cười của bạn, cách bạn nhìn vào mọi người, cách bạn bước -
toàn dối trá. Bạn chưa bao giờ bước đi dường như bạn một mình trên trái đất. Bạn
chưa bao giờ mỉm cười dường như nụ cười tới từ bản thể bên trong của bạn. Nó bao
giờ cũng là giả vờ; nó bao giờ cũng là ngôn ngữ, cử chỉ. Nhìn mọi người và bạn
sẽ thấy đống lộn xộn. Mắt họ nói điều này, môi họ nói điều khác; lời của họ nói
điều này, tay họ diễn đạt cái gì đó khác. Nhưng không ai nhìn, bởi vì mọi người
bị chìm nhiều thế trong dối trá riêng của mình - làm sao bạn có thể nhìn vào
người khác được?
Gurdjieff đưa đệ tử của ông ấy đi xa khỏi một thị trấn Nga,
Tiflis, trong ba tháng. Họ giữ tuyệt đối im lặng trong ba tháng; im lặng là thực
sự tuyệt đối - thậm chí không cử chỉ nào họ đã biểu lộ ra về bất kì cái gì,
ngay cả không qua ánh mắt để nhận ra rằng ai đó khác đã hiện diện. Và ở trong một
ngôi nhà nhỏ, đơn giản, ba mươi người. Và từng người phải sống cứ dường như người
đó ở một mình. Hai mươi bẩy người bỏ đi - chỉ ba người còn lại trong ngôi nhà đó.
Sau ba tháng, Gurdjieff đem ba người này tới thị trấn Tiflis và nói với họ
'Nhìn quanh đi.' Ouspensky là một trong ba đệ tử này, và Ouspensky viết trong
nhật kí của ông ấy 'Tôi không thể tin được. Tôi đã thấy người chết bước đi... dối
trá và dối trá và dối trá. Không ai là thực. Và ngày hôm đó Ouspensky nói 'Tôi
đã nhận ra Gurdjieff và chân lí của ông ấy. Duy nhất ông ấy đứng đó, một mình
trong cả thị trấn hàng nghìn người, là thực.' Nhưng Ouspensky nói 'Trước đó tôi
chưa bao giờ hình dung ra tình huống như vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả
những người này đều chỉ là dối trá.'
Ngày thiền của bạn sẽ đi vào trong bản thể bạn, bạn sẽ ngạc
nhiên: bạn sẽ thấy hàng triệu người mộng du đi trong giấc ngủ sâu, sống điều dối
trá, những cái xác. Và chỉ thế thì bạn có thể nhận ra vị Phật, chỉ thế thì bạn
nhận ra ai được chứng ngộ. Trước khi đó, điều đó là không thể được, và cách thức
tới nó: vứt đi mọi hợp lí hoá. Lần sau bạn bắt đầu hợp lí hoá cái gì đó, dừng
ngay lập tức, ngay lúc đó. Khoảnh khắc bạn bắt quả tang bản thân mình, dừng nó
lại ngay lập tức, cho dù có cảm thấy vụng về. Bạn vừa định mỉm cười, một người
bạn tới gặp bạn và bạn chỉ mới định mỉm cười, và bạn biết nó là dối trá; dừng
nó lại, để nó biến mất ngay lập tức khỏi môi bạn và nói với người bạn đó 'Tôi xin
lỗi. Tôi vừa định mỉm cười và nó là giả.' Và bạn sẽ cảm thấy tình yêu nhiều hơn
từ bạn, bởi vì làm sao tình yêu có thể tuôn chảy qua cái gì? Bạn vừa định nói
điều gì đó mà là giả - dừng ngay lập tức, cho dù bạn bắt được bản thân mình vào
giữa câu. Ngay lúc ấy, đừng hoàn thành câu đó nữa, hỏi xin tha thứ. Quan sát. Sẽ
cần chút ít dũng cảm và chút ít thời gian và chút ít kiên nhẫn để gạt bỏ việc hợp
lí hoá, nhưng đó là điều phải làm.
Một khi hợp lí hoá mất rồi, đột nhiên bạn thành mong manh. Bức
Trường thành Trung Quốc đã biến mất. Finklestein phát điên. Trong năm tuần tới
giờ anh ta đã không có khả năng làm được kinh doanh vì anh ta quên mất dãy số mở
khoá an toàn. Đối tác của anh ta, Kanubowitz, đã đi xa trong chuyến đi kéo dài
và không có lời dặn nào từ anh ta cả. Rồi một hôm điện thoại reo vang. 'Đây,'
Finklestein nói to vào điện thoại 'Ơn Trời cậu đã gọi. Tôi không thể nào làm được
việc kinh doanh gì. Tôi đã phải sa thải toàn thể cửa hàng, đuổi người bán hàng,
từ chối đơn hàng từ những tài khoản lớn nhất của chúng ta và chỉ ở đây trong
văn phòng đợi điện thoại của cậu.' 'Chuyện gì xảy ra vậy?' đối tác hỏi. 'Đấy là
số khoá an toàn. Tôi quên mất dãy số mở khoá.' 'Điều đó đơn giản. Vặn sang trái
một lần và sang phải hai lần.' 'Nhưng về con số thì sao?' 'Chẳng thành vấn đề'
đối tác nói. 'Khoá bị hỏng rồi.' Nó là đơn giản như thế đấy. Một khi hợp lí hoá
bị vứt bỏ - thực ra chẳng có khoá nào cả - bạn đang mở, bạn có thể vào trong bản
thể bạn. Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là không có khoá và bạn nghĩ có khoá bạn cứ
đi tìm chìa khoá và khoá bịa đặt, và bạn làm phí thời gian.
Chuyện xảy ra trong đời của Houdini. Anh ta bị cầm tù trong
nhiều nhà tù, bị cùm nhiều lần, nhưng trong vài giây anh ta sẽ thoát ra khỏi
cùm, ra khỏi nhà tù; không ai có khả năng cho anh ta vào tù. Nhưng ở Italy chuyện
xảy ra là trong ba giờ anh ta không thể ra khỏi xà lim và có hàng nghìn người
chờ đợi anh ta ra để vào. Và cái gì xảy ra? Nó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Cảnh
sát có thành công không? Họ có tạo ra tình huống từ đó Houdini, nhà ảo thuật lớn,
không thể ra được? Và khi ông ấy ra ông ấy vã mồ hôi và mệt mỏi và kiệt sức. Và
ông ấy đơn giản ngã ra và họ hỏi 'Chuyện gì xảy ra vậy?' Ông ấy nói, 'Họ lừa
tôi, họ xỏ tôi. Làm gì có ổ khoá! Và tôi đơn giản cố mở khoá và không có ổ
khoá. Cửa không khoá - họ lừa tôi. Cho nên sau ba giờ làm việc rất cố gắng trên
ổ khoá tôi đơn giản ngã ra, cửa mở ra.'
Về bản thể bên trong của bạn không có ổ khoá. Chưa bao giờ
có. Không khoá nào được cần, không chân lí nào được cần - chỉ dối trá mới phải
bị vứt bỏ và chân lí sẽ tự khẳng định bản thân nó. Nó đang cháy ngay khoảnh khắc
này bên trong bản thể bạn, nhưng có tầng dối trá lớn - tầng nọ tiếp tầng kia -
và bạn không thể thấy được ánh sáng. Hợp lí hoá là một trong những thủ đoạn rất
tinh ranh của tâm trí để tạo ra bức Trường thành Trung Quốc quanh bạn. Bạn bị cầm
tù trong hợp lí hoá của bạn. Nếu bạn muốn được giải thoát, vứt bỏ hợp lí hoá
đi. Và không ai khác có thể làm điều đó cho bạn - chỉ bạn mới có khả năng làm
nó cho bạn. Nó là trách nhiệm của bạn. Nếu bạn muốn khổ, thế thì điều đó là tốt.
Nếu bạn không muốn khổ, bắt đầu bỏ dối trá trong cuộc sống của bạn đi. Không cần
đi lên Himalayas, và không cần đi tới bất kì đền chùa và nhà thờ nào, và không
cần đi vào kinh sách: Kinh Thánh, Koran và Vedas. Nếu bạn có thể chỉ làm một điều
đơn giản về vứt bỏ dối trá, cử chỉ giả và không đích thực, bạn sẽ đạt tới.
Câu hỏi 9
Tại sao các sannyasin phải đổi tên và đeo
mala? Những người giàu sang tâm linh nói về tất cả các 'thầy đã chứng ngộ':
'Osho chứng ngộ hơn Oscar', 'Oscar chứng ngộ hơn...' Làm sao chúng tôi biết được
nó nghĩa là gì?
Thứ nhất: không có lí do tại sao sannyasins lấy mầu cam và
đeo mala ngoại trừ rằng tôi là người dở hơi về điều đó. Tôi có chút ít yêu
thích mầu cam và tôi yêu bản thân tôi, do đó có mala. Đây là chân lí, nếu bạn
hiểu. Nếu bạn cần hợp lí hoá nào đó bạn có thể hỏi đệ tử của tôi. Và câu hỏi thứ
hai: '"Osho chứng ngộ hơn Oscar". "Oscar chứng ngộ hơn...."
Làm sao chúng ta có thể biết nó nghĩa là gì?'
Chứng ngộ chưa bao giờ nhiều hơn hay ít hơn: hoặc người ta
chứng ngộ hoặc người ta không chứng ngộ. Không có vấn đề nhiều hay ít. Làm sao
bạn chứng ngộ nhiều hơn hay chứng ngộ ít hơn được? Điều này là ngớ ngẩn. Chứng
ngộ không phải là khái niệm tương đối: hoặc người ta đã đạt tới hoặc người ta
không đạt tới. Làm sao bạn có thể đạt tới một cách bộ phận được? Bạn đã quay về
nhà. Bạn có thể nói 'Tôi đã về nhà một phần - chỉ một chân... cái đầu còn chưa
tới được không'?
Chuyện đã xảy ra trong nhà giam. Một người bị cầm tù và thế
rồi ngay lập tức, ngày thứ hai, anh ta bắt đầu nói rằng răng anh ta bị đau, cho
nên phải nhổ răng. Sau vài ngày, anh ta bắt đầu nói rằng ruột thừa của anh
ta... cho nên ruột thừa bị bỏ đi. Thế rồi anh ta nói a mi đan... và amiđan bị bỏ
đi. Và cai tù tới và anh ta nói 'Tôi biết anh đang làm gì. Dần dần anh sẽ thoát
ra khỏi nhà tù!'
Bạn không thể thoát được. Hoặc người ta chứng ngộ, hoặc người
ta không chứng ngộ. Không có chứng ngộ bộ phận. Một điều bao giờ cũng cần nhớ:
rằng người chứng ngộ không thể được so sánh. Nhưng ngu xuẩn này đã còn dai dẳng
trong nhiều thời đại. Người Jains sẽ nói 'Mahavir là chứng ngộ hơn Phật.' Phật
tử sẽ nói 'Phật là chứng ngộ hơn Mahavir.' Người Hindus sẽ nói 'Krishna chứng
ngộ hơn cả hai.' Vân vân và vân vân. Nhưng toàn thể ý tưởng này ít nhiều là ngớ
ngẩn. Những người chứng ngộ - họ đơn giản chứng ngộ, Không ai cao siêu và không
ai thấp kém.
Điều thứ hai: 'Làm sao chúng tôi biết được nó nghĩa là gì?' Bạn
không thể biết được, và không có nhu cầu. Và bất kì điều gì bạn nói đều sẽ sai
- bạn chưa chứng ngộ. Nó sẽ giống như người mù nói về ánh sáng: mọi điều người
đó nó đều vô nghĩa. Người đó có thể đã nghe nhiều về ánh sáng, người đó có thể
thậm chí đã đọc nhiều về ánh sáng qua chữ nổi, người đó có thể đã tư vấn các
nhà vật lí lớn người biết về ánh sáng, người đó có thể đã nói chuyện với hoạ sĩ
và nhà thơ những người ở sâu trong tình yêu với ánh sáng, nhưng dầu vậy, người
mù là người mù; bất kì điều gì người đó nói đều sẽ sai vì người đó không trong
vị trí để nói. Cho nên xin bạn, bạn có đủ lo nghĩ như nó vậy rồi. Đừng lấy những
lo nghĩ này: ai chứng ngộ và ai không chứng ngộ. Thay vì thế, bạn trở nên chứng
ngộ và bạn sẽ biết.
Câu hỏi 10
Một câu hỏi ngắn, thưa Osho: Tại sao thầy
không nói trong một năm rưỡi sau việc sinh của thầy?
Tôi ngạc nhiên thế với việc sinh của tôi, đó là lí do tại sao.
Tôi phải trải qua ngạc nhiên đó và điều đó mất một năm rưỡi.
Câu hỏi 11
Thứ hai. Thầy đã làm gì khi thầy là đứa trẻ?
Tôi đã chẳng làm gì khi tôi là đứa trẻ. Tôi biết tôi muốn là
gì khi tôi lớn và tôi đã thực hành nó.
Câu hỏi 12
Và thứ ba: Thầy nói gì về uống rượu?
Câu hỏi khó đây - đừng coi nó là nghiêm chỉnh. Uống rượu
đúng lúc là tốt.
Xem tiếp – Quay về
Mục lục