Osho - Đạo: Ba Kho Báu (Tập 3)
Lão Tử nói:
Làm mà không làm,
Lo mà không lo,
Nếm mà không mùi.
Xem lớn như nhỏ, coi nhiều
như ít
Lấy đức báo oán.
Làm việc khó, bắt nơi chỗ
dễ.
Làm việc lớn, bắt nơi chỗ
nhỏ.
Việc khó trong đời
khởi nơi chỗ dễ.
Việc lớn trong đời
Khởi nơi chỗ nhỏ.
Bởi vậy thánh nhân,
Suốt đời không làm chi lớn,
Nên mới thành được việc
lớn,
Kẻ hứa dễ, ít tin được.
Kẻ xem gì cũng dễ ắt gặp
nhiều cái khó.
Vậy nên
Bậc thánh nhân xem việc gì
cũng khó,
Nên trọn đời không gặp gì
khó cả.
Cuộc sống không phải là vấn
đề. Thay vì thế, nó là bí ẩn để được sống chứ không phải là vấn đề để được
giải. Nhưng nó trở thành vấn đề; và nó trở thành vấn đề bởi vì bạn cứ trì hoãn
mọi thứ, trì hoãn chúng sang ngày mai. Điều có thể được làm hôm nay, điều đáng
phải được làm hôm nay, không thể được làm ngày mai. Cái đáng sẽ là hiện tượng
đẹp hôm nay, điều bí ẩn để được sống, ngày mai sẽ trở thành vấn đề rất rất gay
gắt và lạnh lẽo để được giải quyết.
Cuộc sống trong bản thân
nó, nếu được sống ở đây và bây giờ, không phải là vấn đề. Trì hoãn tạo ra vấn
đề, và thế rồi bạn cứ chồng chất nó lên. Thế thì nhiều thứ tụ tập quanh bạn tới
mức gần như không thể sống được - bạn bị tê liệt, què quặt, trong bó buộc, bị
cầm tù. Trước hết cố hiểu điều này, thế thì sẽ dễ dàng để đi vào trong lời kinh
này.
Tôi đã nói, mới vài ngày
trước đây, rằng ngay cả một thiên tài, người rất tài năng - người đó có thể là
người đoạt giải thưởng Nobel, một trí thức lớn, nổi tiếng thế giới - vẫn có thể
cư xử theo cách trẻ con.
Nếu người đó thấy vào buổi
sáng, khi người đó thức dậy rằng đôi dép lê của người đó không ở đúng chỗ,
người đó giận, phát cáu bẳn.
Nếu người đó có thể chú ý
tới giận dữ của mình vào chính khoảnh khắc đó người đó sẽ cười to, bởi vì điều
này ngu xuẩn thế! nực cười! Nhưng người đó không chú ý tới điều đó.
Người đó đi vào nhà tắm,
cáu bẳn, trong tâm trạng tồi tệ, bắt đầu cạo râu, nhưng người đó gần như vô ý
thức rằng vấn đề đã không được giải quyết, rằng vấn đề có đó, chõ mũi của nó
lặp đi lặp lại vào trong bản thể người đó. Và điều đó lớn lên mọi lúc, bởi vì
trong cuộc sống chẳng cái gì là không phát triển cả, và khi bạn sống động, giận
dữ của bạn cũng sống động, nó phát triển! Nó chưa bao giờ còn như cũ. Từ khoảnh
khắc sang khoảnh khắc nó thu lấy nhiều đà và lực hơn.
Người đó cứ cạo râu nhưng
bực bội, người đó không tận hưởng hành động này, cái tươi tắn của nó, khoảnh
khắc đẹp khi người ta cảm thấy không bị nặng gánh, không, người đó không trong
tâm trạng tận hưởng. Vô ý thức, người đó để dao cạo tuột khỏi tay, rơi xuống
sàn. Bây giờ người đó thậm chí còn bực hơn. Nếu người đó có thể giải quyết được
nó ngay bây giờ người đó sẽ cười. Thật ngu xuẩn mà bực mình bởi vì dao cạo
không phải là người; dao cạo chưa bao giờ chịu trách nhiệm về bất kì cái gì;
làm sao bạn có thể giận dao cạo được? Nhưng bây giờ người đó càng bực mình hơn.
Tay người đó bây giờ di chuyển một cách ngu xuẩn, vô ý thức; nó lại tuột, đập
vào chiếc gương cổ mà người đó thích lắm; chiếc gương vỡ tan.
Bây giờ người đó không còn
lành mạnh được thêm nữa. Người đó bước ra, đâm sầm vào đồ đạc, đóng sầm cửa,
tát con bởi vì nó đã không làm bài tập về nhà, bắt đầu cãi lí, trở thành hay
sinh sự với vợ - và chỉ vì điều nhỏ bé chẳng là cái gì cả! Bởi vì đôi dép lê
không tìm được ở đúng chỗ.
Bây giờ cái gọi là thiên
tài của chúng ta lấy xe hơi và đi tới văn phòng, nhưng không bao giờ tới được
đó bởi vì có tai nạn. Nó bao giờ cũng sẽ là như vậy. Và chỉ bởi vì đôi dép lê,
bởi vì chúng đã không được tìm thấy ở đúng chỗ.
Bây giờ người đó lái xe như
người điên, toàn thể giận dữ của người đó dồn vào chân, người đó cứ nhấn ga;
người đó là người say! Say với giận dữ. Có tai nạn. Sau mười hai tiếng hay mười
lăm tiếng, khi người đó mở mắt ra, người đó trong bệnh viện. Và người đó không
bao giờ có khả năng gắn nối toàn thể sự việc.
Và câu chuyện này có thể
tiếp diễn mãi - người đó rơi vào tình yêu với cô y tá - và bạn có thể tiếp tục!
Chỉ bởi vì đôi dép lê không được tìm thấy ở đúng chỗ! Toàn thể gia đình bị rối
loạn; li dị; và toàn thế giới sẽ không còn như cũ nữa - chỉ bởi vì đôi dép lê
của người đó không tìm được ở đúng chỗ.
Giải quyết mọi sự từ khoảnh
khắc sang khoảnh khắc, đừng để chúng chồng chất bên trong bạn. Đừng tích luỹ.
Cuộc sống thực sự là đẹp. Nó trở thành xấu. Nó không phải là vấn đề. Mọi vấn đề
đều nhỏ tới mức thật ngu mà gọi cuộc sống là vấn đề. Nó không phải là vấn đề
cho cây cối, nó không phải là vấn đề cho chim chóc, nó không phải là vấn đề cho
đất, cho trời, nó chỉ là vấn đề cho người, bởi vì chỉ người mới học thủ đoạn -
thủ đoạn trì hoãn. Thế thì những thứ nhỏ trở nên lớn hơn. Thế thì một khoảnh khắc
tới khi bạn không thể đối phó được với chúng. Thế thì bạn trở thành nhỏ thế và
vấn đề lại lớn thế, gần như không thể nào đối phó được với nó, thế thì bạn bao
giờ cũng mang gánh nặng của nó trong đầu mình. Và với nhiều gánh nặng đó làm
sao bạn có thể tận hưởng được? làm sao bạn có thể vui mừng được? làm sao bạn có
thể mở hội được? làm sao bạn có thể nhảy múa được?
Và thế rồi ai đó nói,
"Có Thượng đế." Bạn nghe các lời nhưng bạn không thể tin được. Có thể
có quỉ đang cai quản toàn thế giới, nhưng không phải là Thượng đế. Toàn thể
cuộc sống của bạn đã trở thành què quặt thế, tê liệt thế, nặng gánh thế, bạn sẽ
muốn tự tử. Hiếm khi tìm ra một người đã không suy tư lúc này lúc khác về tự
tử.
Các nhà phân tâm nói rằng
từng đàn ông, từng đàn bà, trong cả cuộc đời dài nghĩ tới tự tử ít nhất mười
lần. Bạn không làm điều đó bởi vì bạn hèn; chẳng có gì trong nó để kể công,
rằng bạn không tự tử. Bạn suy tư về nó - vậy là đủ! Điều đó nghĩa là cuộc sống
đã trở thành không thể sống được tới mức thay vì bị lôi đi ngày càng nhiều vào
trong nó, bạn muốn vứt bỏ nó; bạn muốn trở thành kẻ bỏ dở nửa chừng.
Làm sao bạn có thể yêu
Thượng đế được? Làm sao bạn có thể cầu nguyện được? Bởi vì lời cầu nguyện tới
từ lòng biết ơn lớn lao; lời cầu nguyện tới từ sự biết ơn. Cuộc sống được sống
tốt trở thành cuộc sống của lời cầu nguyện. Nó chẳng có liên quan gì tới nhà
thờ và đền chùa và giáo đường, nó có cái gì đó liên quan tới phẩm chất cuộc
sống của bạn. Cuộc sống được sống tốt, khoảnh khắc sang khoảnh khắc, nhận biết,
tỉnh táo, không trì hoãn, trở thành cuộc sống cầu nguyện; và lời cầu nguyện dần
dần trở thành thiền. Thế thì bạn thậm chí không cầu nguyện, bởi vì lời quấy
rối. Thế thì lời cầu nguyện của bạn trở thành im lặng. Khi lời cầu nguyện là im
lặng nó là thiền.
Cho nên để hiểu rằng sự tồn
tại là đẹp, thiêng liêng, rằng sự tồn tại là phúc lành, ân huệ, bạn sẽ phải
sống một kiểu cuộc sống khác, cuộc sống không phải là của trì hoãn. Đây là
nghĩa của sống khoảnh khắc qua khoảnh khắc.
Dỡ gánh nặng quá khứ khỏi
bản thân bạn đi. Nó không còn có đó nữa rồi, nó đã chảy đi mất rồi, nó không
tồn tại; bạn bị nặng gánh một cách không cần thiết bởi ma - chúng không còn
nữa. Và đừng làm bản thân mình bị nặng gánh bởi tương lai - nó còn chưa có. Khi
nó tới, bạn sẽ có đó để đáp ứng nó. Sao lập kế hoạch về nó ngay bây giờ? Bởi vì
với cách bạn lập kế hoạch về nó, nó sẽ không bao giờ xảy ra. Việc lập kế hoạch
của bạn nhất định tạo ra vấn đề lớn, bởi vì khi bạn lập kế hoạch trước bạn muốn
áp đặt kế hoạch của bạn lên sự tồn tại.
Sự tồn tại không theo bạn,
bạn có thể theo sự tồn tại và cảm thấy biết ơn. Nhưng sự tồn tại không thể theo
bạn được, bạn không biết cái toàn thể. Bạn không biết ham muốn của cái toàn
thể, định mệnh của cái toàn thể. Và bạn làm những kế hoạch riêng tư; chúng nhất
định chống lại cái toàn thể, và chúng nhất định bị tan vỡ. Thế thì trái tim bạn
bị tan vỡ.
Vứt quá khứ đi. Và không
mang tương lai vào. Khoảng khắc này là tất cả. Nếu bạn sống khoảnh khắc này
tỉnh táo, thế thì mọi thứ, những thứ nhỏ, sẽ được giải quyết, và những thứ nhỏ
bé đó được giải quyết, bạn sẽ trưởng thành, và sẽ không có vấn đề lớn.
Lão Tử nói rằng với người
vĩ đại không có vấn đề lớn. Bình thường bạn phải nghĩ theo cách đi vòng khác,
rằng người vĩ đại tồn tại bởi vì họ xử trí các vấn đề lớn. Và Lão Tử nói không
có vấn đề lớn đối với người vĩ đại bởi vì người đó chưa bao giờ cho phép vấn đề
trở thành lớn; người đó bao giờ cũng giải quyết chúng khi chúng còn nhỏ, trong
tay người đó; thế thì cái gì đó có thể được làm. Và khi bạn giải quyết các vấn
đề từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, bạn bao giờ cũng tươi tắn, không bị nặng
gánh; bụi không bao giờ tích tụ lên bản thể bạn. Khoảnh khắc tiếp bạn trượt đi,
tươi tắn, trẻ trung và trong trắng, bạn trượt vào trong khoảnh khắc tiếp như
con rắn tụt ra khỏi bộ da cũ của nó; cái cũ bị bỏ lại sau - bộ da tươi tắn và
trẻ trung hơn tới. Thế thì cuộc sống là bí ẩn, nó không phải là vấn đề để được
giải. Nó phải được sống và sống một cách toàn bộ. Thế thì bạn cảm thấy biết ơn.
Thế thì nó đã là ân huệ.
Nhớ điều này, và cố hiểu
lời kinh của Lão Tử.
Làm mà không làm,
Lo mà không lo,
Nếm mà không mùi.
Trong hành động, làm cái
không - điều này là chính bí mật sâu nhất của Lão Tử. Ông ấy nói khi mọi sự có
thể được thực hiện bằng không làm, sao bạn bận tâm để làm? Khi mọi sự có thể
được làm bởi không làm, nếu bạn làm, bạn sẽ tạo ra chỉ rắc rối cho bản thân
bạn.
Để tôi cho bạn vài ví dụ.
Bạn phải đã nghe tới tên Archimedes; câu chuyện của ông ấy là nổi tiếng. Ông ấy
đang cố giải một vấn đề khoa học. Ông ấy cố vất vả, cố tối đa, không thể ngủ
được, không thể làm được cái gì khác. Nhà vua đã trao cho ông ấy một vấn
đề để giải quyết và nó phải được giải quyết ngay lập tức. Và ông
ấy là người đầu tiên giải quyết vấn đề đó, cho nên không có tiền
lệ, không lịch sử, không cái gì trong quá khứ có thể có ích gì.
Vấn đề chưa bao giờ trước đây đã được nêu ra, đó là lần đầu tiên.
Ông ấy làm việc vất
vả, trở nên căng thẳng, căng thẳng như người ta có thể bị. Thế thì
bạn có thể làm được gì? Nếu bạn không thể giải được thì bạn không
thể giải được thôi! Người ta cảm thấy bất lực, ông ấy cảm thấy bất
lực.
Một hôm, trong khi ông ấy
đang tắm, nằm trong bồn tắm, thảnh thơi - ông ấy đã vứt bỏ ý tưởng
giải quyết vấn đề này, nó không thể được giải quyết - bỗng nhiên,
nó được giải! Và ông ấy trở nên cực lạc tới mức ông ấy quên mất
rằng mình đang trần truồng trong nhà tắm, ông ấy chạy ra phố kêu to,
"Eureka! Eureka!" có nghĩa là 'Tôi đã tìm ra nó! Tôi đã tìm
ra nó!'
Nhà vua nghĩ ông ấy đã
phát điên, cả thành phố nghĩ rằng ông ấy đã phát điên. Ông ấy đã
không phát điên, ông ấy đã tìm ra giải pháp. Và khi nhà vua hỏi,
"Làm thế nào?" Ông ấy nói: "Bằng không làm. Tôi đã không
làm gì cả, tôi thậm chí đã không cố giải quyết nó, thực tế tôi đã
bỏ nó. Tôi đã thôi hoàn toàn mọi hoạt động về nó, tôi thảnh
thơi."
Thế thì điều gì đã
xảy ra? Khi bạn thảnh thơi bạn trở thành một với cái toàn thể. Khi
bạn thảnh thơi bạn không còn là bản ngã. Khi bạn thảnh thơi bạn không
còn là cá nhân. Khi bạn thảnh thơi bạn trở thành cái toàn thể. Khi
bạn căng thẳng bạn trở thành cá nhân. Bạn càng căng thẳng, bạn càng là
một bản ngã tập trung.
Bản ngã là rất nhỏ,
làm sao nó có thể giải quyết được cái gì? Nó có thể làm ồn ào
khắp nơi, nhưng nó không thể giải quyết được cái gì cả. Khi bản ngã
không có đó, bạn thảnh thơi trong bồn tắm - bỗng nhiên vấn đề được
giải quyết! Điều đó đã xảy ra cho Phật.
Trong sáu năm ông ấy đã
làm - và thực sự quá nhiều; không ai đã từng trong tìm kiếm nghĩa
bên trong nhất của cuộc sống sâu sắc như Phật Gautam. Trong sáu năm ông
ấy đã làm bất kì cái gì có thể được làm, bất kì cái gì có thể
về con người. Ông ấy đi tới các thầy giáo, tất cả các thầy giáo
nổi tiếng thời đó, và các thầy đã trở nên bất lực bởi vì bất kì
điều gì họ nói, Phật đều làm - và làm hoàn hảo tới mức họ không
thể nói được: "Ông đã không làm đủ, đó là lí do tại sao ông
không đạt tới." Ông ấy đã làm tốt thế, còn tốt hơn cả các thầy
riêng của mình, tới mức họ nói: "Bây giờ, chúng tôi xin lỗi, ông
đi chỗ nào đó khác đi. Nó không xảy ra, và chúng tôi không thể giúp
cho ông được theo bất kì cách nào thêm nữa." Ông tìm thầy khác
nào đó đi. Thế rồi ông ấy trở nên chán ngán tất cả các thầy giáo,
chán ngán tất cả hệ thống, triết lí, chán với mọi kĩ thuật, phương
pháp; ông ấy bắt đầu làm những điều của riêng ông ấy - nhưng thế nữa
cũng chẳng cái gì xảy ra.
Sáu năm trôi qua, sáu năm
của sự tồn tại ác mộng; ông ấy đã sống trong phiền não sâu nhất.
Thế rồi một hôm đi qua sông Niranjana gần Bodh-Gaya, ông ấy đã trở
thành yếu thế, bởi vì nhịn ăn lâu dài - ai đó đã gợi ý rằng ông ấy
cứ nhịn ăn lâu vào, điều đó sẽ có ích - ông ấy đã trở nên yếu đến
mức ông ấy không thể đi qua sông được.
Sông Niranjana không phải
là sông rất lớn, nhưng ông ấy thực sự yếu. Ông ấy vẫn còn bám lấy
rễ cây, bằng không dòng nước đã cuốn ông ấy đi. Ở đó, bám lấy rễ
cây, ông ấy bắt đầu nghĩ, "Mình đã làm gì thế này? Mình đơn
giản phá huỷ bản thân mình, mình đã chẳng đạt tới đâu cả. Thế giới
bị kết thúc rồi, cái đó mình đã bỏ lại đằng sau; bây giờ moksha
này, cứu rỗi, Thượng đế, chân lí, bất kì cái gì mình gọi nó, cái
đó nữa cũng bị kết thúc, mình chẳng bận tâm.
Mình vứt cả cái đó
nữa." Khoảnh khắc đo ông ấy trở nên nhẹ gánh.
Khi bạn tìm và kiếm có
căng thẳng. Chính căng thẳng đó trở thành rào chắn. Khi không có tìm,
không có kiếm, mọi thứ được thảnh thơi - cùng điều đó xảy ra cho
Phật ở sông Niranjana như đã xảy ra cho Archimedes trong bồn tắm của ông
ấy. Ông ấy được thảnh thơi, và khi ông ấy được thảnh thơi ông ấy cảm
thấy việc bùng lên của năng lượng.
Bây giờ năng lượng này
không phải là của ông ấy, năng lượng này là của cái toàn thể. Ông ấy không còn
đó. Bạn tồn tại bởi vì việc tìm kiếm của bạn, tham lam, ham muốn. Khi không có
tham, không có muốn, chẳng cái gì được đạt tới, khoảnh khắc này là đủ, và là
mục đích lên chính nó - thế thì bạn không có. Bản ngã biến mất.
Thế rồi Phật ra khỏi sông,
thảnh thơi dưới cây bồ đề. Trong nhiều năm ông ấy đã không thảnh thơi. Đêm hôm
đó ông ấy ngủ ngon. Lần đầu tiên thực sự ông ấy đã ngủ mà không mơ - bởi vì mơ
là một phần của ham muốn. Ban ngày bạn mơ, bên trong trong suy nghĩ của bạn;
trong mơ ngày ham muốn tiếp tục - cả nghìn lẻ một ham muốn, không được hoàn
thành.
Mơ tạo ra an ủi nào đó cho
tâm trí: cái đã không được hoàn thành trong cuộc sống lại được hoàn thành trong
mơ. Mơ là an ủi. Nhưng khi bạn không ham muốn, mơ biến mất. Và khi mơ biến mất,
lần đầu tiên bạn ngủ. Lần đầu tiên bạn thảnh thơi thế bạn biến mất vào trong
cái toàn thể.
Ông ấy ngủ ngon; lần đầu
tiên ông ấy đã thực sự ngủ. Sáng sớm, khi ngôi sao cuối cùng biến mất ông ấy mở
mắt ra; tươi tắn, tươi như đứa trẻ mới sinh, không thái độ nào, không tâm trí
để nhìn qua, không ham muốn - điều Phật gọi là trishna - không trishna, không
ham muốn.
Khoảnh khắc đó là vĩnh
hằng, bởi vì khi bạn ham muốn bạn bao giờ cũng đi vào trong tương lai. Khoảnh
khắc đó là vĩnh hằng, không chuyển động vào tương lai, khoảnh khắc đó là tất
cả. Vào lúc đó Phật trở thành như đoá hoa. Hoa nở ở đây và bây giờ. Chim hót ở
đây và bây giờ. Người bao giờ cũng nghĩ ở đâu đó khác, đi vào tâm trí ở đâu đó
khác. Người chưa bao giờ ở chỗ người đó hiện hữu. Bạn có thể thấy người đó ở
bất kì đâu, nhưng bạn không thể thấy người đó ở nơi người đó đang hiện hữu.
Không bao giờ!
Lúc đó Phật thực sự trong
khoảnh khắc đó - dưới cây bồ đề. Về mặt vật lí ông ấy có đó, về mặt tâm trí ông
ấy có đó, về mặt tâm linh ông ấy có đó, đó là lí do tại sao cây đã trở thành
cây chứng ngộ.
Không một ý nghĩ, không một
gợn sóng trong hồ tâm thức của ông ấy, mọi thứ im lặng, không ham muốn quấy
nhiễu, không rối loạn. Ông ấy nhìn vào ngôi sao cuối cùng đang biến mất và ông
ấy trở nên chứng ngộ. Và khi về sau mọi người hay hỏi, "Thầy đạt tới thế
nào?" ông ấy nói, "Khi ta thôi tìm, kiếm. Khi và vứt bỏ việc tích cực
- thế thì, trong bất hoạt sâu sắc nó xảy ra." Nó bao giờ cũng xảy ra như
vậy.
Đôi khi bạn cũng có thể đã
quan sát - không giống Phật, không giống Archimedes - nhưng đôi khi bạn thử nhớ
một cái tên, nó ở ngay trên đầu lưỡi, bạn nói, "Nó ở ngay trên đầu lưỡi
tôi," và nó không tới; và bạn cảm thấy ngột ngạt và rất căng thẳng, nhưng
bạn có thể làm được gì? Nếu nó không tới thì nó không tới! Bạn càng cố nhiều,
điều đó dường như càng không thể được. Thế rồi bạn vứt bỏ điều đó! Thế rồi bạn
lấy điếu thuốc và bạn hút, hay bạn đi ra ngoài trong vườn để đi dạo; bạn để
mình tham gia vào chỗ nào đó khác; bạn bật radio lên, hay bạn nhấm nháp ngụm
trà, hay làm cái gì đó khác và quên về nó - và bỗng nhiên nó trồi lên, nó có
đó.
Chứng ngộ rất nhỏ, nhưng nó
là cùng phẩm chất. Một tỏ ngộ rất rất nhỏ, rất tí hon, chẳng có gì để mà khoe
khoang - nhưng cùng bản chất.
Nếu bạn có thể hiểu quá
trình này bạn đã hiểu điều Lão Tử ngụ ý bởi bất hoạt. Có những điều bạn không
thể đạt tới được bằng hàng động.
Đây là tiêu chí: Nếu có cái
gì đó mà bạn có thể đạt tới bởi hành động, cái đó thuộc vào thế giới này; bất
kì cái gì có thể được đạt tới qua hành động đều thuộc vào thế giới vật chất, và
bất kì cái gì thuộc vào thế giới tâm linh đều không thể được đạt tới bằng hành
động. Điều đó có thể được đạt tới chỉ qua vô hành động, thảnh thơi, buông bỏ
toàn bộ.
Làm mà không làm - thực
hiện buông bỏ toàn bộ - thực hiện thảnh thơi. Thảnh thơi trong việc tìm chân lí
của bạn. Khi bạn đi tới tìm chân lí bạn đi với tâm trí thế gian. Ở đó tham vọng
được cần tới, nỗ lực được cần tới, bởi vì cạnh tranh rất khắc nghiệt, bạn không
một mình ở đó: cả triệu người vật lộn, tranh đấu với nhau, cuộc chiến thường
xuyên diễn ra.
Thế giới là cuộc chiến
thường xuyên, và mọi người đều đánh nhau với mọi người khác; con tranh đấu với
bố - người đó có thể không nhận biết, bố tranh đấu với con - người đó có thể
không nhận biết, mẹ tranh đấu với con, con tranh đấu với mẹ, anh em đánh lại
anh em, quốc qua đánh quốc gia, gia đình này đánh gia đình khác, mọi người đều
ở trong xung đột và đánh nhau sâu sắc.
Ở đó, nếu bạn thảnh thơi,
bạn không thể là thủ tướng được. Ở đó, nếu bạn thảnh thơi, bạn không thể trở
thành tổng thống của đất nước được. Ở đó, nếu bạn thảnh thơi, bạn không thể là
một Rockefeller hay một Ford. Không, điều đó là không thể được. Nếu ở đó bạn
thảnh thơi bạn sẽ là kẻ ăn xin giống như Phật hay Lão Tử. Ở đó, tranh đấu được
cần, thế giới thuộc vào bạo hành, và thế giới thuộc vào các bản ngã, và thế
giới thuộc vào những người hung hăng hơn những người khác.
Bạn tới từ thế giới được
đào tạo hoàn toàn cho bạo hành, hành động; làm cái gì đó! Mọi người tới tôi và
họ nói: "Bảo chúng tôi làm và chúng tôi có thể làm, nhưng thầy nói - cứ
thảnh thơi, không làm. Điều đó là không thể được." Cho dù một khoảnh khắc
không làm gì cũng dường như là không thể được. Bởi vì thói quen cũ, hình mẫu
bắt rễ sâu cũ, bao giờ nó cũng là: Làm cái gì đó! Lão Tử nói, "Không làm
gì cả."
Trong thế giới của hiện
hữu, làm là không cần thiết. Đó là nghĩa của hiện hữu - nơi việc làm là không
được cần tới. Ở đó bạn nở hoa trong chiều sâu sâu lắng nhất của mình; ở đó bạn
nở hoa trong chiều cao vĩ đại nhất của mình.
Nhưng vô nỗ lực là cần. Một
Thiền sư nói: Ngồi yên, không làm gì, cỏ tự nó mọc lên. Ông ấy đang nói về cốt
lõi bên trong nhất của bạn nơi không làm gì cả, ngồi yên, là cách duy nhất để
làm cái gì đó. Cỏ tự nó mọc lên. Không cần kéo cỏ, không cần kéo thực vật lên,
chúng tự mọc lên. Bạn đơn giản chờ bên cạnh. Trong khi bạn chờ đợi cỏ mọc lên.
Một khi bạn hiểu rằng không
nỗ lực nào là cần cả cho bản thể bên trong nhất, bỗng nhiên, một chiều hướng
mới đã mở ra cho bạn.
Không có căng thẳng. Người
tôn giáo không căng thẳng. Thực tế người tôn giáo không cố đạt tới cái gì. Nếu
bạn thấy rằng người tôn giáo cố đạt tới cái gì đó, người đó không tôn giáo,
người đó là phàm nhân như những người khác. Người đó đã chỉ đổi tên thượng đế
của mình, có vậy thôi. Trước kia người đó thường gọi nó là tiền, bây giờ người
đó gọi nó là thiền. Trước kia người đó thường gọi nó là vật chất, bây giờ người
đó gọi nó là cái gì đó khác - Thượng đế. Nhưng, tâm trí đạt tới đang có đó, và
tâm trí đạt tới là cản trở, rào chắn duy nhất.
Làm mà không làm,
Tận hưởng không làm gì cả.
Đơn giản - nhưng điều đó có vẻ khó khăn. Điều đó có vẻ khó bởi vì bạn, bằng
không nó là đơn giản. Tìm ra thời gian để không làm gì cả. Bất kì khi nào bạn
có thể tìm ra lúc nào đó nhắm mắt lại và không làm gì. Chẳng mấy chốc bạn sẽ có
thưởng thức về vô hương vị. Chẳng mấy chốc bạn sẽ đi vào trong một loại tồn tại
khác nơi Krishna sống, Lão Tử sống.
Làm mà không làm,
Lo mà không lo,
Thường xuyên tham dự vào
các chuyện tạo ra lo âu. Đôi khi, không dự vào chuyện nào; không làm gì cả.
Trong thời thơ ấy của tôi,
ông tôi lo nghĩ về tôi nhiều lắm. Ông là người rất đáng yêu, và rất lanh lợi,
già và khôn ngoan. Bất kì khi nào ông thấy tôi ngồi - bởi vì đó là cách cả tuổi
thơ của tôi vậy: không làm gì, chỉ ngồi im lặng - ông sẽ nói: "Đứng dậy!
Làm cái gì đó đi! Bằng không cháu sẽ không thực hiện được cái gì trong đời đâu;
cháu sẽ thất bại."
Và ông đúng! Hoàn toàn
đúng. Từ từ bi sâu sắc ông đã nói điều đó. Ông sẽ nói: "Ít nhất thì cũng
chạy đi chơi! Đừng ngồi như thế, cháu tạo ra lo âu cho ông."
Thế là tôi sẽ đi từ phòng
nọ sang phòng kia, rồi ngồi đó. Bởi vì một khi bạn thưởng thức cái vô hương vị
thế thì không có gì sánh được với nó, nó là vô song.
Một khi bạn biết rằng không
tham dự vào chuyện gì là chuyện vĩ đại nhất trên thế giới, thế thì mọi thứ
dường như nhỏ bé thế, chưa trưởng thành thế, trẻ con; ngu xuẩn!
Nhưng đặc biệt ở phương
Tây, chưa bao giờ có thầy giáo nào nói: "Không làm gì."
Jesus đã thử, nhưng họ đã
giết ông ấy - và Jesus cũng đã thử rất từ từ, bởi vì ông ấy đã không được hiểu
chút nào. Nếu như ông ấy nói như Lão Tử chẳng ai sẽ hiểu ông ấy.
Người Do Thái là những
người làm lớn. Họ hoàn thành nhiều thứ. Khó mà đánh bại được người Do Thái,
trong bất kì cái gì; đừng bao giờ tranh đua với người Do Thái, người đó sẽ đánh
bại bạn. Họ là những người làm lớn. Toàn thế giới đã từng chống lại họ. Nhiều
Hitler tới và đi. Họ cố phá huỷ người Do Thái nhưng - không sao cả; người Do
Thái lại đứng dậy mạnh hơn trước đây. Người Do Thái gần như giống nòi thế giới
trong thế giới này. Họ tin vào việc làm. Họ chắc sẽ không hiểu Jesus, nhưng dầu
vậy ông ấy đã nói cái gì đó tựa như Lão Tử theo cách thận trọng, trong ngôn ngữ
che đậy - nhưng không thầy giáo nào khác đã từng thử. Ngược lại câu ngạn ngữ cứ
nói: Khi ông không làm gì ông trở thành xưởng thợ cho quỉ. Và Lão Tử nói khi
bạn không làm gì chỉ thế thì bạn trở thành xưởng thợ cho Thượng đế, không cho
quỉ.
Quỉ chiếm quyền sở hữu bạn
khi bạn muốn làm cái gì đó, thế thì bạn ở trong tay của quỉ, thế thì quỉ có thể
sở hữu bạn, quỉ có thể cám dỗ bạn, quỉ có thể ép buộc bạn, quỉ có thể làm cho
bạn chạy theo mọi thứ, hướng tới thành đạt. Nhưng người không muốn làm gì,
người không chú ý tới chuyện nào - quỉ đơn giản không thể tới gần người đó
được, điều đó là không thể được, bởi vì quỉ là người làm.
Tôi muốn nói lại với bạn,
từ một quan điểm khác, câu chuyện về tại sao Adam bị đuổi khỏi Vườn Địa đàng,
khỏi thiên đường.
Adam đã sống cuộc sống như
con vật, cây cối và chim muông, không làm gì cả. Điều đó cực kì vui sướng, chỉ
tận hưởng - như trẻ con vậy; không làm gì, chúng tận hưởng, chỉ chơi. Và Thượng
đế đã nói: "Không được ăn quả của cây tri thức" - bởi vì khoảnh khắc
bạn ăn quả của cây tri thức, lập tức bạn trở thành người làm, bởi vì tri thức
là vô dụng chừng nào nó còn chưa vận hành nhưng phương tiện để làm cái gì đó.
Tri thức nghĩa là biết cách thức. Tri thức là trợ giúp kĩ thuật để làm mọi thứ
được khéo léo hơn. Tri thức làm cho bạn thành người làm hiệu quả hơn.
Nhưng rắn, quỉ, dụ dỗ họ.
Đầu tiên rắn dụ Eve. Điều
đó nữa là có nghĩa, bởi vì bất kì chỗ nào bạn đi, bạn bao giờ cũng tìm thấy các
Eve kéo chồng mình tới làm cái gì đó: "Đi và làm cái gì đó đi! Chúng ta
phải xây ngôi nhà to hơn, mua chiếc xe to hơn! Và cần nhiều kim cương hơn. Đi
và làm cái gì đó, đừng ngồi trong nhà!" Đàn bà cứ đẩy chồng họ.
Chuyện ngụ ngôn này là có
nghĩa. Nến đàn ông được phép, anh ta sẽ thảnh thơi, anh ta sẽ trở thành kẻ vô
công rồi nghề. Anh ta sẽ chỉ thảnh thơi. Anh ta sẽ thổi sáo dưới gốc cây, mang
be rượu theo mình, và điều đó sẽ có tác dụng! Anh ta sẽ không bận tâm về thế
giới.
Chuyện ngụ ngôn này nói:
Rắn đầu tiên thuyết phục Eve, "Cây này, cây tri thức, đã bị cấm bởi vì
Thượng đế không muốn các bạn trở thành giống như Thượng đế. Nếu bạn ăn quả của
tri thức bạn sẽ trở thành giống như thượng đế!"
Tất cả các quảng cáo đều
hấp dẫn tới đàn bà, không tới đàn ông. Rắn là hãng quảng cáo đầu tiên. Nó là kẻ
tiên phong. Nó tiếp cận đúng nguồn. Nếu bạn muốn bắt được chồng, bắt vợ đã. Nếu
một khi chiếc xe mới len vào tâm trí cô ấy thế thì sẽ khó rồi - cô ấy sẽ đẩy
chiếc xe mới vào tâm trí của người chồng.
Và một khi Eve nếm quả của
tri thức cô ấy dụ dỗ Adam đáng thương nữa. Họ bị đuổi ra. Họ bị ném ra ngoài
thiên đường.
Nghĩa là ở chỗ sau đó họ trở
thành những người làm tinh ranh, họ đánh mất hồn nhiên của bản thể mà họ đã
sung sướng trong đó - đã có vô thời gian trước đó.
Chuyện ngụ ngôn này nói
rằng Thượng đế, khi ông ấy đã đuổi họ đi, nói với họ, "Bây giờ sẽ trao
chết cho chúng mày." Không có vô thời gian trước đây, cho nên chết không
thể tồn tại được. Không phải là Adam sẽ không chết, nhưng cái chết đã không thể
tồn tại. Chim chết, nhưng chúng không biết gì về chết; chúng đơn giản sống và
chúng đơn giản chết. Không một khoảnh khắc nào chúng lo nghĩ về chết. Con vật
sống và chết, nhưng chết không phải là vấn đề cho chúng, chúng không ngồi và ủ
ê về chết là gì và liệu người ta có sống sót sau chết hay không; chết không
phải là vấn đề. Khi thời gian bước vào, chết bước vào. Tri thức vào, thời gian
vào, thế thì chết vào - và toàn thể đống lộn xộn các vấn đề....
Con người phải trở thành
hồn nhiên lần nữa. Con người phải vứt bỏ tri thức. Nhưng bạn có thể vứt bỏ tri
thức chỉ khi bạn đi tới biết rằng tất cả những cái là đẹp, đúng và tốt có thể
xảy ra mà không có việc làm, bằng không bạn sẽ không có khả năng vứt bỏ tri
thức.
Lão Tử đang cố làm cho bạn
hiểu. Ông ấy đang cố cho bạn một tầm nhìn rằng tri thức phải bị vứt bỏ. Nhưng
thế thì bạn sẽ lập tức hỏi ngay, "Nếu tri thức bị vứt bỏ, vậy làm sao
chúng tôi sẽ có khả năng làm nhiều điều thế không?" Ông ấy nói: "Cái
'nhiều điều thế' là không cần đâu. Bản thể bên trong nhất có thể nở hoa trong
vô làm.
Làm mà không làm,
Lo mà không lo,
Nếm mà không mùi.
Lão Tử chưa bao giờ dùng
tên Thượng đế. Ông ấy nhất quán vẫn còn với những chỉ dẫn, ông ấy chưa bao giờ
dùng bất kì cách diễn đạt trực tiếp nào: không mùi vị. Thượng đế không có mùi
vị, bởi vì mùi vị chỉ có thể tồn tại trong nhị nguyên. Nếu cái gì đó ngọt, thế
thì cái gì đó phải là đắng. Nếu cái gì đó tốt, thế thì cái gì đó khác phải là
xấu. Nếu cái gì đó thiêng liêng, thế thì cái gì đó khác phải là ác. Vô mùi vị
nghĩa là bất nhị, điều người Hindus gọi là adwait: không hai. Vô mùi vị là cách
diễn đạt thơ ca, chỉ cho hướng dẫn, không phải là chỉ dẫn trực tiếp.
Xem lớn như nhỏ, coi nhiều
như ít
Lấy đức báo oán.
Đây là quan niệm rất cách
mạng. Nó phải được hiểu rất rất tinh tế.
Bạn đã nghe câu châm ngôn
nổi tiếng của Jesus: "Yêu kẻ thù." Lão Tử đi sâu hơn điều đó. Ông ấy
nói: "Lấy đức báo oán," không với tình yêu. Chắc sẽ dễ hơn để nói:
Đáp bằng tình yêu, khi ai đó ghét bạn. Yêu kẻ thù. Nhưng sao ông ấy không nói
yêu?
Có lí do rất sâu lắng. Thứ
nhất: khi Jesus nói 'yêu kẻ thù' ông ấy chấp nhận nhị nguyên của yêu và ghét,
ông ấy chấp nhận hiện tượng nhị nguyên. Và sâu bên dưới bạn đã yêu kẻ thù rồi
bằng không làm sao bạn có thể ghét được? Chừng nào bạn còn chưa yêu kẻ thù, bạn
không thể ghét người đó được. Bạn đã yêu kẻ thù trong vô thức sâu của mình, đó
là lí do tại sao bạn ghét. Yêu và ghét tồn tại cùng nhau. Khi bạn yêu một
người, bạn quên mất rằng bạn cũng ghét người đó. Nếu bạn trở nên nhận biết, bạn
sẽ trở nên nhận biết về sự kiện rằng nếu bạn yêu một người, thì bạn cũng ghét
người đó, và nếu bạn ghét một người thế thì bạn cũng yêu người đó. Thù và bạn
không rất khác nhau. Bạn yêu người bạn một cách có ý thức, bạn ghét người đó
một cách vô ý thức; bạn ghét kẻ thù một cách có ý thức, bạn yêu người đó một
cách vô ý thức - bởi vì chúng không thể tồn tại một cách tách rời được; chúng
là hai mặt của cùng một đồng tiền: yêu/ghét.
Đôi khi bạn trở nên lo nghĩ
rằng bạn muốn giết người; đôi khi bạn bắt đầu nghĩ về giết vợ mình, hay chồng
mình; hay giết mẹ bạn hay bố bạn, và bạn cảm thấy nhiều mặc cảm, bởi vì - tại
sao? Đừng cảm thấy mặc cảm. Điều đó là tự nhiên. Trong từng tình yêu, ghét đều
ẩn kín. Và nghĩ về kẻ thù của bạn, đi sâu hơn vào hận thù của bạn. Bạn sẽ thấy
rằng bạn yêu người đó. Có thể đó là cách phủ định của yêu; ghét là cách phủ
định của yêu.
Chuyện xảy ra, Mahatma
Gandhi và Mohammed Jinna, hai chính khách lớn của Ấn Độ, đã là kẻ thù lâu đời -
và tất nhiên khi bạn là kẻ thù lâu thế bạn trở nên rất gắn bó với nhau. Khi
Gandhi bị ám sát và Jinna nghe thấy tin này, người đem tin này tới cho Jinna cứ
tưởng ông ấy sẽ hạnh phúc, nhưng ông ấy trở nên buồn - bởi vì không có Gandhi,
Jinna sẽ ở đâu? Kẻ thù chết - bạn gần chết.
Bạn không chỉ bỏ lỡ bạn bè
mình, bạn bỏ lỡ cả kẻ thù nữa. Họ đã trở thành một phần của con người bạn.
Khi Jesus nói: "Yêu kẻ
thù," ông ấy không nói một điều rất rất cách mạng đâu, nó chỉ có vẻ cách mạng
thôi - thực tế bạn đã yêu họ; tình yêu bị che giấu và ông ấy muốn đem nó lên,
có vậy thôi.
Lão Tử nói:... Lấy đức báo
oán.
Đức là gì? Đức là cân bằng.
Đức là từ bi không là yêu. Phân biệt này là tinh tế, nhưng lớn lao. Khi bạn yêu
một người xúc động là nồng nhiệt. Khi bạn ghét một người thì thế nữa xúc động
cũng nóng. Một điều là như nhau, rằng bạn trong mối quan hệ nóng.
Nếu bạn dửng dưng với một
người bạn là lạnh nhạt, không có nhiệt trong bạn cũng không có con đường. Bạn
đơn giản không có liên quan; bạn không yêu, bạn không ghét; bạn không bận tâm,
bạn không chăm nom. Bạn dửng dưng, bạn đi theo con đường riêng của bạn. Đó là
lí do tại sao chẳng cái gì làm đau mọi người nhiều hơn dửng dưng.
Nếu bạn ghét một người điều
đó không phải là vấn đề gì mấy cho người đó. Người đó biết bạn đang chú ý tới
người đó - có thể là phủ định, nhưng đang chú ý. Nhưng nếu bạn dửng dưng điều
đó làm đau sâu sắc. Nếu mọi người đơn giản không bận tâm về bạn, bạn đi qua, và
họ không chú ý gì theo cách này cách khác, thế thì bạn cảm thấy rằng bạn gần
như chết!
Dửng dưng giết chết, không
phải là ghét. Ghét đem tới năng lượng. Yêu đem tới năng lượng. Yêu là cảm giác
dễ chịu, ghét là không dễ chịu, nhưng nếu bạn phải chọn giữa ghét và dửng dưng,
bạn chắc chắn sẽ chọn ghét. Bạn sẽ không bao giờ chọn dửng dưng. Dửng dưng là
tuyệt đối lạnh, giết chết.
Từ bi không lạnh, từ bi mát
mẻ. Lạnh nghĩa là chết, mát mẻ nghĩa là cân bằng.
Để tôi nói với bạn theo
cách khác. Từ bi là mát mẻ, dửng dưng là lạnh lẽo; nếu bạn so sánh từ bi với
yêu và ghét, nó là mát mẻ; nếu bạn so sánh từ bi với dửng dưng, nó là ấm. Nó là
ấm trong so sánh với dửng dưng và cái lạnh lùng của nó. Nó là mát mẻ khi so
sánh với yêu và ghét và nhiệt của chúng.
Đức là từ bi. Nó không phải
là yêu, nó không phải là ghét, nó là cân bằng giữa cả hai điều này. Nó không là
dửng dưng. Nó là việc cho cuộc sống. Nhưng nếu bạn không biết, từ bi sẽ có vẻ
như dửng dưng.
Phân biệt này là rất tinh
tế. Mát mẻ sẽ có vẻ giống lạnh lẽo, nhưng mát mẻ sống động, tươi tắn. Lạnh lẽo
đơn giản là chết. Đức là từ bi.
Lấy đức báo oán.
Làm việc khó, bắt nơi chỗ
dễ.
Mọi thứ khó đều có thời khi
nó là dễ, nếu bạn tỉnh táo bạn sẽ biết nó. Rất dễ phá huỷ hạt mầm, rất khó phá
huỷ cây lớn.
Và mọi thứ đều có dạng hạt
mầm. Khi giận dữ nảy sinh nó cũng giống như hạt mầm. Nếu bạn muốn vứt nó ngay
khoảnh khắc đó thì không có vấn đề gì, nhưng nếu bạn cho phép nó bắt rễ bên
trong bạn, lan toả bên trong bản thể bạn, tràn ngập bạn, thế thì, phá huỷ giận
dữ sẽ rất rất khó; nó sẽ có vẻ giống như phá huỷ bản thân bạn, nó sẽ trở thành
phần sâu thế trong bạn.
Xem lớn như nhỏ, coi nhiều
như ít
Lấy đức báo oán.
Làm việc khó, bắt nơi chỗ
dễ.
Làm việc lớn, bắt nơi chỗ
nhỏ.
Và mọi thứ là nhỏ và dễ
trong hiện tại. Nếu bạn không trì hoãn mọi thứ đều dễ và nhỏ. Bạn đủ mạnh để
thay đổi nó, đển biến đổi nó. Nhưng nếu bạn nói: "Mình sẽ nhìn nó ngày
mai;" nếu bạn nói: "Chẳng vội gì;" nếu bạn coi nó là dễ dàng và
bạn nói: "Một ngày nào đó khi mình có đủ thời gian mình sẽ xem vấn đề
này;" thế thì vấn đề trong khi đó sẽ phát triển và bắt rễ.
Đừng trì hoãn nó, bởi vì
thế thì bạn sẽ không có khả năng làm mấy về nó đâu. Đó là điều bạn đã từng làm
cho tới giờ. Bạn đã từng trì hoãn trong nhiều kiếp rồi. Và thế rồi bạn tới tôi
và bạn nói: "Chúng tôi muốn im lặng. Chúng tôi muốn an bình" - và
trong nhiều kiếp bạn đã từng trì hoãn các vấn đề đang sôi bên trong bạn. Chúng
phải được giải quyết. Cuộc giải phẫu lớn được cần tới.
Nhưng bạn đang trong vội
vã. Vài ngày mọi người thiền, mới được bốn hay năm ngày, và thế rồi họ tới tôi
và họ nói: "Chẳng cái gì xảy ra xả. Thầy không thầy kì khôi về điều đó
sao? Thầy đang yêu cầu cái gì?"
Trong nhiều kiếp bạn trì
hoãn. Thế thì bản thể của bạn trở thành giống như đống tàn tích. Khu vườn của
bạn không còn có đó. Mọi thứ bị phá huỷ, chỉ cỏ dại còn sống. Và đột nhiên một
ngày bạn muốn có bãi cỏ đẹp. Điều đó sẽ cần thời gian. Cỏ dại phải bị nhổ đi.
Rễ và mầm của chúng phải bị nhổ ra. Đất phải được thay đổi. Bây giờ không dễ
dàng đâu.
Nhưng bạn có thể làm ít
nhất là một điều này: bạn có thể bắt đầu sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc,
để cho ít nhất bạn không tụ tập nhiều cái vô nghĩa quanh bạn, nhiều rác rưởi
quanh bạn; ít nhất bạn có thể dọn sạch một phần khu vườn và bắt đầu làm việc từ
khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Và một khi bạn biết cách các vấn đề đã trở thành
khó khăn, và một khi bạn đi tới hiểu rằng chúng là dễ dàng nếu bạn giải quyết
chúng ngay từ đầu, mọi thứ sẽ lại trở thành dễ dàng. Nhưng cảm giác đó, sắc
thái đó, mẹo đó, phải được học.
Việc khó trong đời
khởi nơi chỗ dễ.
Việc lớn trong đời
Khởi nơi chỗ nhỏ.
Bởi vậy thánh nhân,
Suốt đời không làm chi lớn,
Nên mới thành được việc
lớn,
Những điều này có vẻ ngược
đời - chúng không phải vậy. Chúng là những phát biểu đơn giản không mâu thuẫn
trong chúng.
Bởi vậy thánh nhân,
Suốt đời không làm chi lớn,
Bởi vì ông ấy không có vấn
đề lớn. Ông ấy chưa bao giờ giải quyết với những vấn đề lớn đó là lí do tại sao
ông ấy vĩ đại.
Trong hiểu biết của bạn chỉ
cái đối lập mới là hoàn cảnh. Bạn nghĩ người nào đó là vĩ đại bởi vì người đó
đã giải quyết những vấn đề vĩ đại thế. Những thách thức lớn thế! Và người đó đã
chinh phục chúng. Điều này là ngu xuẩn! Người vĩ đại chẳng liên quan gì tới kẻ
chinh phục. Người đó càng vĩ đại, càng có ít thứ để chinh phục, nếu người đó
thực sự vĩ đại thì chẳng có gì để chinh phục cả. Người vĩ đại nhất không có vấn
đề để giải quyết, dù lớn hay nhỏ. Bởi vì người đó chưa bao giờ cho phép chúng
tích luỹ lại. Chúng trở thành vấn đề chỉ khi bị trì hoãn. Ngay bây giờ - được
sống, chúng không là vấn đề, chúng là một phần của cuộc sống, và đẹp!
Bắt đầu tỉnh táo đi. Bất kì
khi nào bạn thấy vấn đề nào đó đang nảy sinh, bỏ mọi hành động. Nhìn vào nó,
chú ý tới nó; nhìn vào bên trong, vào nó là gì. Đôi khi chỉ nụ cười sẽ là đủ
làm thay đổi nó, chỉ tiếng cười sẽ có tác dụng, và bạn sẽ ra khỏi cái vòng luẩn
quẩn. Đôi khi chẳng cần cái gì, thậm chí không nụ cười hay tiếng cười, chỉ rất
chăm chú, rằng bạn nhìn vào trong nó, và nó sẽ biến mất, như giọt sương biến
mất trong sáng khi mặt trời lên.
Nhìn xem. Đem mặt trời của
tâm thức vào nó, nó sẽ biến mất - nó nhỏ bé thế còn bạn lớn thế và bao la thế!
Chính việc đương đầu, rằng bạn nhìn vào nó - và nó đổi phẩm chất. Nó không còn
là vấn đề nữa. Bạn có thể vui mừng trong nó, bạn có thể tận hưởng nó. Thế thì
cuộc sống trở thành vở kịch.
Kẻ hứa dễ, ít tin được.
Nếu bạn hiểu cuộc sống bạn
sẽ không bao giờ đưa ra lời hứa, bởi vì lời hứa là trì hoãn. Bạn phải hoặc làm
nó ngay bây giờ hoặc bạn phải nói, tôi không biết, tôi sẽ thấy ngày mai.
Trong mahabharata có một
giai thoại hay. Pandavas, năm anh em, đang trốn trong rừng. Một hôm một người
ăn xin tới. Udhishthir đang ngồi bên ngoài lều và người ăn xin hỏi xin cũng
chẳng gì nhiều, chỉ mẩu bánh mì, vài miếng bánh tráng.
Udhishthir đang ủ ê - và
như điều đó bao giờ cũng xảy ra bất kì khi nào có người ăn xin, bạn sẽ thích
trì hoãn. Bạn nói, "Mai tới nhé," chỉ để né tránh. Người đó có thể
mai không tới. Bạn không muốn thô lỗ thế khi nói, "Không cho gì đâu";
vậy mà, bạn muốn bảo vệ hình ảnh của mình rằng bạn là người cho lớn lao. Cho
nên bạn nói, "Mai tới nhé. Đừng quấy rầy tôi bây giờ." Udhishthir đã
làm hệt thế; ông ta nói, "Mai tới nhé."
Bhima, người anh khác -
người không được mấy ai biết tới về trí huệ và thông minh của anh ta, nhưng
thỉnh thoảng chuyện xảy ra là những người không thật thông minh lại loé sáng
lên - anh ta đột nhiên bắt đầu cười và anh ta chạy ra khỏi nhà cùng tiếng cười,
chạy về thị trấn. Udhishthir hỏi: "Anh đi đâu đấy?" Anh ta nói,
"Tôi đi kể cho mọi người trong thị trấn rằng anh tôi đã chinh phục được
thời gian! Anh ấy đã hứa cái gì đó cho người ăn xin nếu anh ta mai tới!"
Đột nhiên Udhishthir trở
nên nhận biết. Bởi vì làm sao bạn có thể nói, "Mai tới nhé?" Bạn có
thể không ở đây ngày mai. Người ăn xin có thể không ở đây ngày mai. Udhishthir
chạy ra, túm lấy người ăn xin, đưa cho người đó bất kì cái gì ông ta có thể cho
người đó, và vứt bỏ thói quen hứa hẹn.
Bởi vì lời hứa là có thể
chỉ nếu ngày mai là chắc chắn. Nhưng ai biết gì về ngày mai?
Có một câu chuyện Trung
Quốc cổ. Vua rất bực với thừa tướng của mình. Ông ta đã làm cái gì đó này khác,
cho nên nhà vua ra lệnh ông ta phải bị xử tội chết. Theo truyền thống thì nếu
ai đó bị hành hình theo lệnh nhà vua, nhà vua phải tới thăm người đó một ngày
trước đó, để hỏi liệu người đó có ước muốn nào cần được hoàn thành. Ước muốn
cuối cùng của người bị kết án phải được hoàn thành. Và người này không phải là
người thường - ông ta đã phục vụ nhà vua trong nhiều năm làm thừa tướng; ông ta
đã là người thân thiết. Nhưng cái gì đó đã đi sao, ông ta đã làm cái gì đó và
nhà vua giận dữ cho nên sáng hôm sau ông ta sẽ bị hành hình, treo cổ. Nhà vua
tới gặp ông ta hai mươi bốn giờ trước.
Thừa tướng là người bạo
dạn. Ông ta đã từng tham gia nhiều cuộc chiến làm tướng. Khi nhà vua tới thừa
tướng bắt đầu khóc và kêu - nước mắt lăn dài. Nhà vua nói: "Ta chưa bao
giờ hình dung được rằng là con người bạo dạn thế, mà lại kêu và khóc bởi vì ông
sẽ bị treo cổ ngày mai. Ông có sợ chết không?
Thừa tướng nói, "Đó
không phải là vấn đề. Cái chết tôi chưa bao giờ sợ cả, đó là cái gì đó khác -
nhưng để nó sang bên đi, bây giờ không có thời gian làm nó."
Nhà vua trở nên tò mò. Ông
ta nói, "Có chuyện gì vậy? Ông nói cho ta. Ta ở đây để hoàn thành ước
nguyện cuối cùng của ông. Ta hứa với ông hoàn thành nó, ông nói cho ta. Ông đã
phục vụ vương quốc lâu rồi, và ta muốn hoàn thành điều đó dù nó là bất kì cái
gì; ông cứ bảo ta."
Thừa tướng nói, "Nếu
bệ hạ khăng khăng, thế thì tôi sẽ nói cho bệ hạ. Đây là câu chuyện dài. Khi tôi
còn trẻ tôi đã ở cùng với một Thầy vĩ đại, và thầy là người đã chứng ngộ, và
thầy có nhiều bí mật cùng thầy. Tôi đã học được một bí mật. Và bí mật đó là ở
chỗ có kiểu ngựa hiếm có thể dạy cho bay được, và cả đời mình tôi đã từng tìm
kiểu ngựa đó mà có thể được dạy bay, nhưng tôi không thể tìm được con nào - và
nhìn điều chớ trêu của số phận; con ngựa mà bệ hạ đã tới lại đúng là con ngựa đó,
và sáng mai thì tôi sẽ chết! Và toàn thể khoa học sẽ chết đi cùng tôi. Bí mật
này sẽ bị mất khỏi nhân loại - đó là lí do tại sao tôi khóc.
Nhà vua nói, "Ngựa có
thể bay được à? Ông mất bao nhiêu thời gian để dạy nó?" - bởi vì nhà vua
trở nên quan tâm. Nếu con ngựa này có thể bay được trên trời thì điều này sẽ là
cái gì đó tuyệt vời, vô song, mà không nhà vua nào trên thế giới có thể đòi
được. Ông ta nói, "Ông quên chuyện hành hình của ông đi; ông nói cho ta
ông sẽ cần bao nhiêu thời gian."
Người này nói, "Sẽ mất
một năm." Nhà vua nói, "Được. Chẳng hại gì trong điều đó. Trong một
năm ông thử xem sao. Nếu ngựa bay, thế thì ông không chỉ không bị treo cổ, mà
ông sẽ được lấy con gái ta và ông sẽ được chia sẻ vương quốc của ta: nửa-nửa.
Nhưng nếu ngựa không bay được, thế thì ông sẽ bị hành hình. Cho nên cũng chẳng
hại gì trong việc đó; ông ra đi - đem con ngựa đi."
Người này lấy ngựa, đi về
nhà - ở đó vợ và con ông ta đang kêu khóc bởi vì đây là ngày cuối cùng, sáng
mai chồng, bố, sẽ chết. Họ không thể tin được vào mắt mình - rằng ông ấy quay
về cưỡi trên lưng ngựa. Họ nghĩ họ phải đã mơ. Họ chùi mắt và họ hỏi: "Có
chuyện gì thế? Làm sao ông có thể xoay xở về được?"
Ông ấy kể cho họ toàn bộ
câu chuyện. Người vợ lại bắt đầu khóc và nói, "Anh ngu thế, bởi vì em biết
rất rõ là anh chẳng biết gì như thế cả. Anh đã bịa ra chuyện dối trá. Nếu anh
mà nói dối thì sao nói chỉ một năm? Anh phải yêu cầu năm mươi năm, hai mươi năm
là ít nhất! Một năm sẽ chóng qua nhanh, và đây sẽ là ác mộng, bởi vì cả năm
chúng ta sẽ run rẩy, bởi vì chẳng mấy chốc anh sẽ phải chết."
Người này nói, "Em
đừng sợ, một năm là quá dài! Nhà vua có thể chết, anh có thể chết, ít nhất ngựa
có thể chết - em đừng lo nghĩ! Em đừng lo nghĩ, một năm là đủ dài rồi."
Lão Tử nói:
Kẻ hứa dễ, ít tin được.
Kẻ xem gì cũng dễ ắt gặp
nhiều cái khó.
Vậy nên
Bậc thánh nhân xem việc gì
cũng khó,
Nên trọn đời không gặp gì
khó cả.
Lão Tử đang nói: Đừng hứa
hẹn, bằng không ông sẽ mất đức tin - bởi vì thời gian cứ làm thay đổi mọi sự.
Đừng nói gì chắc chắn về tương lai, bởi vì bản thân tương lai là không chắc
chắn. Nhiều nhất trong khoảnh khắc này bạn có thể chắc chắn, có vậy thôi. Và
người sống trong khoảnh khắc này mà không hứa hẹn, suy nghĩ, lập kế hoạch về
tương lai, người sống cuộc sống đơn giản, cuộc sống hồn nhiên tới mức đức tin
của người đó lớn lên, tin cậy của người đó lớn lên, lòng biết ơn của người đó
lớn lên - người đó trở thành phương tiện cho ân huệ tối thượng tuôn chảy từ
người đó. Người đó trở thành lối đi cho điều thiêng liêng, cho Đạo.
Nhưng người dễ dàng cho lời
hứa, người dễ dàng trì hoãn mọi thứ, người chưa bao giờ nghĩ rằng mọi sự là
khó....
Cố hiểu điều này. Lão Tử
nói: Mọi thứ đơn giản nếu ông nhận nó đúng ngay lúc ban đầu. Nhưng đừng nghĩ
rằng nó là đơn giản, và đừng nghĩ rằng điều đó là dễ dàng, bởi vì nếu bạn nghĩ
rằng nó là dễ dàng thì sẽ có xu hướng trì hoãn - điều dễ thế, sao bận tâm bây
giờ? Nó có thể được thực hiện ngày mai. Mọi thứ là dễ dàng, nhưng bạn nghĩ
chúng là rất khó; giải quyết chúng ngay bằng không chúng sẽ trở thành khó.
Vậy nên
Bậc thánh nhân xem việc gì
cũng khó,
biết rõ rằng chúng là dễ.
Nhưng ông ấy coi chúng là khó để cho xu hướng bên trong để trì hoãn bị kiềm
chế.
Những thứ nhỏ bé, những thứ
rất bình thường - chúng có thể được thực hiện rất dễ dàng, nhưng thánh nhân coi
chúng là khó, nên trọn đời không gặp gì khó cả, bởi vì thế thì người đó cứ giải
quyết mọi thứ. Mọi sự chưa bao giờ tích luỹ lại, chúng chưa bao giờ quá nhiều.
Ông ấy đi từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, hoàn toàn nhẹ gánh khỏi quá khứ,
hoàn toàn nhẹ gánh vì tương lai. Ông ấy đi như tấm gương, trống rỗng.
'Tấm gương trống rỗng' là
từ đúng cho hiền nhân. Bạn tới trước nó, nó soi gương bạn. Khi bạn đi, sự phản
xạ mất. Tấm gương lại trống rỗng, lại sẵn sàng để phản xạ cái gì đó nếu nó tới.
Tấm gương chưa bao giờ nói,
"Tôi sẽ phản xạ ngày mai." Nếu tấm gương có thể nói, "Tôi sẽ
phản xạ ngày mai" - sẽ có đám đông thế, không cái gì được phản xạ. Đó là
trạng thái của tâm trí bạn.
Bạn đã từng trì hoãn. Bây
giờ, dừng trì hoãn lại. Nhìn vào vấn đề. Bởi chính việc nhìn chúng gần như đã
được giải quyết. Và những điều nhỏ bé còn lại sao? - chúng có thể được giải
quyết.
Mọi người đều có khả năng
giải quyết vấn đề của mình. Mọi người đều phải có khả năng. Khi bạn có khả năng
tạo ra vấn đề ai khác sẽ có khả năng giải quyết chúng? Bạn tạo ra, bạn có thể
giải quyết được. Những lời kinh này của Lão Tử là rất có ý nghĩa. Chú ý tới
chúng. Thiền về chúng. Để cho bản thể bạn được soải cánh bay lên cùng chúng.