Osho - Đạo: Ba Kho Báu (Tập 4)
Chương 9: Không gì yếu hơn nước
Lão Tử nói:
Dưới trời, mềm yếu, không
chi hơn nước
thắng được vật cứng không
chi hơn đó được
Không chi thay đó được
Mềm thắng cứng, Yếu thắng
mạnh.
Dưới trời không ai không
biết,
Nhưng không ai có thể làm
được.
Bởi vậy thánh nhân nói:
Dám nhận lấy bụi bặm của
nước,
Mới có thể làm được chủ xã
tắc.
Dám nhận lấy sự không may
của nước
Mới có thể làm vua thiên hạ
Lời ngay nghe trái ngược.
Tương truyền rằng Thượng đế
đã tạo ra Adam nhưng Adam chết. Thế rồi Thượng đế thổi vào anh ta và anh ta trở
nên sống động.
Cùng câu chuyện này được kể
lại trong nhiều huyền thoại sáng tạo trên khắp thế giới: Ki tô giáo, Hindu
giáo, Do Thái giáo và nhiều tôn giáo khác.
Câu chuyện này dường rất có
ý nghĩa. Nghĩa là ở chỗ khi bạn thở bạn không thở, Thượng đế thở trong bạn. Cái
toàn thể thở trong bạn. Điều này phải được hiểu rất sâu sắc bởi vì toàn thế
phương pháp của Đạo, toàn thể khoa học của Yoga, đều phụ thuộc vào hơi thở.
Bởi vì đây sẽ là bài giảng
cuối cùng về Lão Tử tôi muốn nói với bạn mọi thứ về hệ thống này để cho nếu bạn
muốn bạn có thể đi vào trong nó; không chỉ nghĩ về nó mà trở thành một với nó.
Hơi thở là điều quan trọng
nhất. Với nó cuộc sống bắt đầu và với nó cuộc sống chấm dứt. Nó là điều huyền
bí nhất; không có nó thì không có khả năng của cuộc sống.
Cuộc sống dường như chỉ là
cái bóng của hơi thở. Khi hơi thở biến mất cuộc sống biến mất. Cho nên hiện
tượng thở này phải được hiểu.
Mọi đứa trẻ được sinh ra
không thực sự sống chừng nào nó còn chưa thở. Nó có rất ít khoảnh khắc còn lại.
Nếu nó thở sau khi sinh, trong vài khoảnh khắc đó cuộc sống bước vào. Nếu nó
không thở thì nó sẽ vẫn còn chết.
Vài khoảnh khắc ban đầu đó
của cuộc sống là quan trọng nhất. Bác sĩ, bố mẹ, mọi người trở nên quan tâm khi
đứa trẻ được sinh ra. Liệu nó có thở không? nó có khóc không? và việc thở có
bắt đầu không? Hay nó vẫn còn chết? Lần nữa, như trong mọi huyền thoại được tạo
ra, trong mọi người, Adam lại được sinh ra.
Đứa trẻ không thể thở theo
cách riêng của nó được. Mong đợi điều đó là không thể được bởi vì đứa trẻ không
biết thở, không ai đã dạy nó. Đây sẽ là hành động đầu tiên của nó, cho nên đây
không thể là hành động của nó được.
Để tôi nhắc lại điều đó:
Điều này sẽ là hành động đầu tiên và có ý nghĩa nhất của nó - đó là lí do tại
sao điều đó không thể là hàng động của nó. Nếu Thượng đế làm điều đó - được;
nếu Thượng không sẵn lòng - được kết thúc.
Cái toàn thể phải thở trong
nó, đó là lí do tại sao những khoảnh khắc đó đầy với chờ đợi, hoài nghi, lo
lắng, sợ hãi - bởi vì cả hai khả năng vẫn để mở. Đứa trẻ có thể vẫn còn chết.
Thế thì chẳng cái gì có thể được làm. Đứa trẻ không thể làm được gì, bố mẹ
không thể làm được gì, bác sĩ không thể làm được gì; nhân loại bất lực. Điều đó
là tuỳ cái toàn thể.
Chỉ lời cầu nguyện có thể
được thực hiện. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi trong lời cầu nguyện sâu sắc. Nếu
cái toàn thể đi vào trong đứa trẻ, đứa trẻ trở thành sống động, bằng không thì
không sống.
Hơi thở đầu tiên này được
cái toàn thể lấy. Và nếu hơi thở đầu tiên này được cái toàn thể lấy thế thì mọi
thứ khác phụ thuộc vào việc thở không thể là hành động của bạn được. Nếu bạn
nghĩ bạn đang thở thế thì bạn đã lấy bước rất sai. Và bởi vì bước sai này mà
bản ngã sẽ được tạo ra. Bảng ngã là dốt nát được tích luỹ.
Bạn bỏ lỡ. Bạn đã không
thở, cái toàn thể đã thở trong bạn, nhưng bạn đã coi nó cứ như bạn đang thở.
Hành động thở đầu tiên bắc
cầu bạn với cái toàn thể, làm cho bạn là một với cái toàn thể, và mọi thứ theo
sau sẽ không phải là hoạt động của bạn; mọi thứ sẽ xảy ra sau hơi thở đầu tiên
này cho tới khi bạn chết, cho tới hơi thở cuối cùng, sẽ là hoạt động của cái
toàn thể. Cái toàn thể sẽ sống bên trong bạn.
Bạn có thể nghĩ rằng bạn
đang làm tất cả những điều đó - thế thì bạn sống trong dốt nát. Nếu bạn trở nên
nhận biết rằng cái toàn thể đang làm mọi thứ, bạn bị cái toàn thể sở hữu, được
nó thở, bạn chỉ là cây sáo trúc hổng, âm thanh tới từ cái toàn thể, toàn thể
cuộc sống tới từ nó - thế thì bạn sống cuộc sống của chứng ngộ.
Đây là khác biệt duy nhất
giữa dốt nát và chứng ngộ. Một bước trong sai sót, rằng: tôi đã làm nó - và
toàn thể cuộc hành trình đi sai. Một bước đúng, rằng: cái toàn thể đã làm nó
trong tôi, tôi không là người làm, tôi chỉ là sân khấu cho vở kịch của ngài,
chiếc sáo cho bài ca của ngài, cây sậy, không gì nhiều hơn, sự trống rỗng trong
đó ngài chảy qua, chuyển qua, sống - thế thì bạn sống cuộc sống hoàn toàn khác,
cuộc sống của ánh sáng và phúc lạc.
Đây là hành động đầu tiên,
hơi thở này. Nhiều thứ nữa phải được hiểu về nó.
Nếu cuộc sống bắt đầu bằng
hơi thở, cái chết cũng thế, và mọi thứ ở giữa hai điều này, thế thì yoga, Đạo,
mật tông, và mọi khoa học về giả kim thuật bên trong, không thể không chú ý tới
việc thở được.
Yoga gọi nó là prana. Từ đó
là hay. Yoga gọi việc thở là prana. prana nghĩa là lực sống, chính tính sống
động của bản thể bạn, chính sức sống của bản thể bạn.
Nó không chỉ là không đi,
đi vào và đi ra qua phổi của bạn. Yoga nói không khí chỉ là tầng bên ngoài của
nó. Ẩn bên dưới trong tầng đó là sức sống.
Cho nên việc thở có hai
phần. Một: thân thể của việc thở, được tạo nên bởi ô xi, ni tơ và vân vân, và,
hai, tâm linh của việc thở, được tạo nên bởi sức sống, bản thân Thượng đế.
Nó cũng giống vậy - thân
thể bạn có đó, và bạn, tâm thức của bạn, được ẩn sâu bên dưới trong thân thể
bạn. Thân thể là cái bảo vệ, phương tiện. Thân thể là phương tiện hữu hình cho
bạn vô hình. Và cùng điều đó là trường hợp với mọi hơi thở. Bản thân hơi thở
chỉ là tầng ngoài; ẩn sâu bên dưới trong nó là bản thân cuộc sống.
Một khi bạn khám phá ra
rằng trong hơi thở có bản thân Thượng đế ẩn kín, bạn đã đi tới biết bản thân
mình. Đó là lí do tại sao có nhiều nhấn mạnh thế và nhiều tìm kiếm thế trong
yoga, Đạo và mật tông về việc thở. Nếu bạn đơn giản liên tục thở và nghĩ rằng
đây chỉ là không khí tới và đi, bạn sẽ không bao giờ có khả năng xuyên thấu vào
bí ẩn của nó. Và bạn sẽ vẫn còn hoàn toàn quên lãng về bản thân mình. Thế thì
bạn sẽ vẫn còn được bắt rễ trong thân thể. Bạn sẽ không bao giờ có khả năng
biết cái diễn ra bên ngoài thân thể, cái ở bên trong nhưng dầu vậy vẫn vượt ra
ngoài cái bị che giấu trong thân thể nhưng không bị thân thể cản trở, không bị
thân thể giới hạn. Ở bên ngoài cái bên trong.
Trong từng hơi thở mà cuộc
sống phải được khám phá ra.
Yoga gọi những phương pháp
đó là pranayama. Từ pranayama nghĩa là bành trướng của cuộc sống. Người ta phải
bành trướng cuộc sống tới vô hạn trong từng hơi thở.
Phật đã gọi các phương pháp
của riêng mình về khám phá cốt lõi bên trong nhất của việc thở là yoga
anapana-sati: yoga, khoa học, của hơi thở đi vào và đi ra; và Phật đã nói không
yoga nào khác là cần cả. Nếu bạn có thể quan sát sâu sắc việc thở riêng của
mình, và quan sát có tính thiền tới mức bất kì cái gì bị giấu kín trong hơi thở
không còn bị giấu kín mà trở nên được hiển lộ, bạn sẽ đi tới biết tất cả.
Trông thì đơn giản, nhưng
lại khó.
Phật nói với các sư của ông
ấy: "Ngồi, bước, đứng, bất kì cái gì các ông làm, liên tục làm những điều
này, nhưng để ý thức của ông nhận biết về hơi thở đi vào, đi ra." Liên tục
nhìn vào hơi thở riêng của bạn - một hôm với việc gõ búa rất liên tục vào hơi
thở, ngôi đền mở ra.
Thượng đế ẩn kín trong ngôi
đền của hơi thở. Bỗng nhiên một hôm bạn trở nên nhận biết rằng đấy không chỉ là
không khí. Nếu với bạn nó chỉ là không khí, bạn có tâm trí khoa học nhưng bạn
không có nhận biết cái nào có thể tiết lộ cốt lõi bên trong nhất của nó. Thế
thì bạn có thể phân tích và đi tới biết cần bao nhiêu ô xi, bao nhiêu hidro,
bao nhiêu ni tơ, bao nhiêu các bô níc, và bạn có thể tiếp tục chơi với thân thể
của hơi thở - nhưng bạn bỏ lỡ hiện tượng thực bên trong nhất.
Đó là lí do tại sao, nếu
một người chết, bạn có thể cho vào người đó, bơm vào người đó, tỉ lệ đúng ô xi,
nhưng người đó sẽ không sống.
Chừng nào Thượng đế không
thở trong nó, chừng nào nó còn chưa chứa tâm thức bên trong nhất của cái toàn
thể, nó là hơi thở chết. Ô xi sẽ đi qua phổi - chẳng cái gì sẽ xảy ra.
Hơi thở là hành động đầu
tiên - và nó không phải là hành động của bạn.
Hành động thứ hai là khát.
Điều đó nữa cũng không phải là hành động của bạn. Bạn làm gì để cảm thấy cơn
khát? Nó xảy ra, thì nó xảy ra; nếu nó không xảy ra, thì nó không xảy ra. Bạn
có thể cố cảm thấy khát được không? Điều đó là không thể được! Nó xảy ra sâu
bên trong bạn. Thượng đế thở trong bạn, Thượng đế cảm thấy khát trong bạn - hay
cái toàn thể cảm thấy khát; khi tôi nói Thượng đế tôi ngụ ý cái toàn thể. Bộ
phận chỉ là bộ phận.
Sau khi đứa trẻ đã lấy hơi
thở thứ nhất hiện tượng thứ hai sẽ nảy sinh trong nó - và bây giờ sẽ có một dây
chuyền, và toàn thể dây chuyền này phải được hiểu.
Khát sẽ xuất hiện. Thế rồi
đói sẽ nảy sinh. Thế thì sẽ có nhu cầu hoạt động thể chất. Thế rồi dục sẽ nảy
sinh. Thế rồi sẽ có nhu cầu hoạt động tinh thần. Thế rồi yêu sẽ nảy sinh. Thế
rồi sẽ có nhu cầu hoạt động thẩm mĩ: thơ ca, hội hoạ, âm nhạc.... Đây là tám
hoạt động. Và thế rồi đến hoạt động thứ chín, hoạt động cuối cùng, nảy sinh:
nhu cầu hoạt động tâm linh - thiền, samadhi.
Và đây là cái đẹp của toàn
thể hiện tượng này - rằng cái thứ chín lại là cái đầu tiên, bởi vì cái thứ chín
lại chú ý tới hơi thở. Vòng tròn là đầy đủ. Cái thứ nhất là hơi thở, cái thứ
chín lại là hơi thở; đó là lí do tại sao không khoa học tâm linh nào có thể bỏ
quên việc thở. Ngay cả Thượng đế cũng có thể bị bỏ qua - Phật giáo không tin
vào Thượng đế, không tin vào linh hồn - điều đó có thể bị bỏ qua; nhưng việc
thở không thể bị bỏ qua.
Người Mô ha mét giáo và
người Ki tô giáo có thể có những quan niệm khác nhau về Thượng đế, người Hindu
lại khác, người Jaina... nhưng không ai có thể bỏ quên việc thở được. Việc thở
là đầu tiên và việc thở sẽ là cuối cùng. Hoạt động tâm linh là quay lại hơi thở
đầu tiên, tới thuần khiết nguyên thuỷ.
Bây giờ tôi muốn thảo luận
tất cả những hiện tượng này, bởi vì đó là toàn thể cuộc sống của bạn.
Thứ nhất là hơi thở, thứ
hai là khát, thứ ba là đói. Có những người kết thúc ở hoạt động thứ ba, người
nghĩ: ăn, uống, vui vẻ là tất cả và tất cả. Cuộc sống của họ là không đầy đủ;
họ không thể cảm được sự hoàn thành bởi vì vòng tròn là không đầy đủ. Hoàn
thành nghĩa là bạn đã hoàn chỉnh vòng tròn, cái cuối cùng đã được nối với cái
đầu tiên - thế thì có hoàn thành.
Những người bạn thấy được
hoàn thành đều là vòng tròn, không phải là đường thẳng. Đường thẳng bao giờ
cũng không đầy đủ. Mọi ham muốn đều đi theo đường thẳng, đó là lí do tại sao
không ham muốn nào đã bao giờ có thể là đầy đủ, bởi vì không ham muốn nào đi
trong vòng tròn. Nó là tuyến tính. Nó bao giờ cũng đi, nhưng nó bao giờ cũng
không đầy đủ.
Bất kì khi nào bạn dừng lại
- mười nghìn ru pi hay mười triệu ru pi, chẳng tạo khác biệt gì; bất kì khi nào
bạn dừng lại, bạn đều treo đó. Sự việc không đầy đủ; cái gì đó bị thiếu. Bạn có
thể trở nên giầu có, bạn có thể trở nên rất quyền lực, nhưng nó sẽ không mãn
nguyện. Mãn nguyện chỉ khi cuộc sống của bạn trở thành vòng tròn.
Bạn có quan sát cách toàn
thể sự tồn tại đi trong vòng tròn không? Mùa vụ đi theo vòng tròn, sao đi theo
vòng tròn, mặt trời và hành tinh đi theo vòng tròn, cái toàn thể đi theo vòng
tròn, như bánh xe? Trong cuộc sống, trong sự tồn tại, không cái gì tuyến tính
cả. Mọi thứ đều theo vòng tròn. Và nếu bạn muốn sống cuộc sống của cái toàn
thể, bạn phải tuân theo cách thức của cái toàn thể: đi như mùa vụ, đi như ngôi
sao. Trở thành vòng tròn. Khi tôi nói trở thành vòng tròn tôi ngụ ý quay lại
cội nguồn nguyên thuỷ.
Thở, khát, đói - đây là ba
bước đầu tiên. Nếu bạn đi chỉ đến bước thứ ba bạn đã không đi vào ngôi đền, bạn
sẽ ở trên các bước này.
Bước thứ tư là hoạt động
thể chất. Có những người đi tới bước thứ tư. Với họ, hoạt động vật lí trở thành
một loại thiền.
Thực tế mọi thứ đều có thể
trở thành một loại thiền, bởi vì trong mọi thứ đều có hai chiều - cũng như có
trong hơi thở đầu tiên: cái bên ngoài và cái bên trong.
Đó là lí do tại sao nhịn ăn
đã được sử dụng. Nhịn ăn là cố khám phá ra trong cơn đói chiều hướng khác. Nhịn
ăn nghĩa là nỗ lực đi vào trong ham muốn của đói và để đi tới biết điều đó,
điều thiêng liêng. Đó là lí do tại sao nhịn ăn trở thành quan trọng thế trong
nhiều tôn giáo thế. Nó có thể cho bạn thoáng nhìn.
Nếu bạn nhịn ăn lâu, thoáng
nhìn là có thể. Nhưng tôi không ủng hộ nó bởi vì bạn không làm ra toàn thể vòng
tròn. Bạn đang nhảy, không đi một cách duyên dáng. Từ khát, đói, bạn đang cố
đạt tới bước thứ nhất. Nó sẽ là vòng tròn nhỏ không phải là toàn thể vòng tròn
của cuộc sống. Nó sẽ không thật toàn diện. Nó sẽ không rất giầu có.
Đó là lí do tại sao những
người đã đạt tới bất kì tính tâm linh nào bằng nhịn ăn, bạn bao giờ cũng thấy
chút ít đần độn. Đi trong nhóm những sư Jaina trong nhiều năm tôi bỗng nhiên
thấy ngạc nhiên: tôi chưa bao giờ bắt gặp một người thực sự thông minh. Họ tất
cả đều trông đần đần.
Lí do là sâu sắc. Lí do là:
họ đã từng phụ thuộc vào nhịn ăn. Họ đang cố tìm lối tắt. Cảnh giác với các lối
tắt. Cuộc sống không thích lối tắt bởi vì thế thì bạn có thể đi tới cội nguồn
mà không dò dẫm. Bạn hối lộ, bạn không trưởng thành. Từ đói bạn có thể nhảy lên
- điều đó nghĩa là không biết tới toàn thể độ phức tạp của cuộc sống, cuộc sống
của dục, yêu, hoạt động thẩm mĩ. Bạn vẫn bị bần cùng.
Điều tôi đang nói là sự
kiện - bạn có thể đi và nhìn các sư Jaina; họ là những người thuần khiết, nhưng
đần độn. Không ai có thể nói cái gì chống lại thuần khiết của họ được. Họ là
thuần khiết, họ là chân thành, họ là nghiêm chỉnh nhưng họ đã chọn lối tắt. Họ
đã cố hối lộ sự tồn tại và đạt tới nhà trước thời gian của họ. Người ta có thể
về tới, nhưng người ta sẽ tới mà không trưởng thành, không chín chắn. Một kiểu
ấu trĩ nào đó bạn sẽ thấy trong họ. Thuần khiết đấy, nhưng không chứng ngộ.
Bước thứ tư là hoạt động
thể chất. Bạn có thể đi từ bước thứ tư lần nữa - từ bất kì điểm nào bạn cũng có
thể đi tới cội nguồn, bạn có thể vứt bỏ cuộc hành trình của vòng tròn toàn bộ.
Hoạt động thể chất đã được
hatha yoga sử dụng. Hatha yoga đã phát triển một khoa học toàn bộ về nó: cách
di chuyển chỉ bằng hoạt động thể chất, bằng lực thể chất cực độ, tới cội nguồn.
Nhà hatha yoga là những
người mạnh mẽ, họ có kiểm soát trên thân thể họ - không ai có thể tuyên bố có
điều khiển tới mức đó. Họ có thể nằm dưới đất hàng tháng, thậm chí hàng năm.
Một thầy tu khổ hạnh ở Ai
Cập đã ở dưới đất trong bốn mươi năm. Những người đã chôn ông ấy tất cả đều đã
chết. Và ông ấy đã bảo họ: "Sau bốn mươi năm các ông phải mở nấm mồ của ta
ra, phá lớp xi và mở cửa phòng ngầm. Và sau bốn mươi năm ta sẽ quay lại - vẫn
sống."
Những người biết về ông ấy
dần dần chết cả. Thực tế ông ấy đã bị quên mất. Chỉ trùng hợp ngẫu nhiên mà ai
đó đã làm công trình nghiên cứu và đã nhìn trong những tờ báo cũ và ở đó ông ta
tìm thấy tin này.
Ông ấy đã được đem đi chôn
năm 1880. Và trong năm 1920 ông ấy được khám phá ra. Nấm mồ được mở ra - ông ấy
vẫn sống. Và ông ấy sống thêm ba năm nữa sau điều đó; và ông ấy hoàn toàn mạnh
khoẻ.
Nhiều trường hợp với các
thầy tu khổ hạnh và nhà hatha yoga đã được biết tới: họ có thể uống bất kì loại
thuốc độc nào và nó sẽ không trộn lẫn trong hệ thống của họ. Nó sẽ đi vào trong
dạ dầy của họ và họ sẽ tống nó vào nước tiểu, nhưng nó sẽ không trộn lẫn ở đâu
cả. Ảnh tia X đã được chụp và điều dường như là phép màu là chất độc đi qua
nhưng không trộn lẫn với cái gì trong thân thể. Dường như có bảo vệ tinh tế
quanh máu
Bằng sức mạnh ý chí vô
cùng, bằng lực thể chất vô cùng, nhà hatha yoga đã đạt tới nhiều điều. Nhưng
không cái gì về tâm linh cả, không cái gì của trưởng thành thực.
Nếu bạn nhìn vào khuôn mặt họ
bạn sẽ thấy họ gần như chết. Nếu bạn nhìn vào mắt họ bạn sẽ không thấy tia sáng
của thông minh, hiểu biết.
Hoạt động thể chất đôi khi
có thể cho bạn một cảm giác, thoáng nhìn. Chạy nhanh, hoàn toàn bị cuốn hút vào
việc chạy để cho toàn thể năng lượng đã trở thành việc chạy, bỗng nhiên bạn có
thể có những thoáng nhìn về bản thể nguyên thuỷ. Đẹp. Đó là lí do tại sao nhiều
người thế trở nên bị hấp dẫn tới các lực sĩ. Nó cho các thoáng nhìn.
Có những báo cáo rằng những
người ở tiền tuyến trong chiến tranh đôi khi đạt tới những thoáng nhìn về nguồn
gốc. Đó có thể là một trong những nguyên nhân của hấp dẫn của chiến tranh, bởi
vì trong bạo hành, trong bạo hành sâu sắc, năng lực thể chất của bạn được dùng
tới mức nhiều nhất. Và khi năng lực thể chất được dùng tới mức tối đa đột nhiên
bạn thảnh thơi - trở lại trạng thái thứ nhất. Bạn trở thành như đứa trẻ.
Điều này đã từng là kinh
nghiệm của tôi với nhiều lính. Tôi có nhiều tín đồ trong quân đội. Họ là những
người hồn nhiên - hồn nhiên hơn những người ở chợ, hồn nhiên hơn doanh nhân,
phẩm chất như trẻ con có trong họ bởi vì họ làm nhiều hoạt động thể chất tới
mức toàn thể năng lượng bị hấp thu, họ không thể tinh ranh được. Ngay cả các
tướng lĩnh cũng ngây thơ, đơn giản. Đó là lí do tại sao người lính có thể theo
bất kì kiểu mệnh lệnh nào - cho dù lệnh ngu xuẩn. Nếu bạn bảo họ nhảy và chết,
họ sẽ chết, bởi vì họ đã được huấn luyện tuân theo; họ sẽ không dành ý nghĩ thứ
hai cho điều đó. Họ hệt như trẻ con.
Nhưng lần nữa vòng tròn là
không đầy đủ. Bạn đã nhảy ra từ lưng chừng.
Sau bước thứ tư là bước thứ
năm, dục. Nếu bạn thực sự đi sâu vào trong dục bạn sẽ có thoáng nhìn về tỏ ngộ
satori, về đại định samadhi. Ngay giữa hoạt động thể chất và dục, nửa vòng tròn
là đầy đủ - đó là lí do tại sao dục quan trọng thế. Giữa hoạt động vật lí và
dục là hoàn thành một nửa.
Và có nhiều nguy hiểm hơn
bây giờ bởi vì người ta có thể coi dục là toàn bộ, là tất cả, là mục đích. Nó
có thể cho bạn vài thoáng nhìn. Nếu dục thực sự xảy ra, nếu bạn cho phép nó xảy
ra, nếu bạn trở nên bị nó sở hữu, vậy bạn không làm nó, bạn bị nó sở hữu, năng
lượng này đang làm cái gì đó, nhiều nhất bạn chỉ là khán giả, thế thì xảy ra
cực thích, trạng thái phúc lạc sâu sắc. Điều đó là nguy hiểm bởi vì bạn có thể
phạm sai lầm coi nó như mục đích. Nhiều người đã sai lầm coi nó là mục đích.
Rất ít người níu bám lấy
bước thứ hai - khát, rất ít người; đã có vài giáo phái trên thế giới, những
người đã cố gắng vẫn còn khát trong thời kì dài, đặc biệt trong sa mạc. Đã có
vài giáo phái các sư đã cố gắng vẫn còn khát, cũng như nhịn ăn, để bắc đường
trực tiếp với cội nguồn nguyên thuỷ, để rơi trở lại.
Thường xuyên hơn điều đó,
đói đã được sử dụng. Trong mọi tôn giáo trên thế giới đều có các xu hướng, giáo
phái sử dụng nhịn ăn.
Hoạt động thể chất cũng
được dùng thậm chí còn nhiều hơn đói.
Mới vài ngày trước đây tôi
đã đọc về một huấn luyện mới mà mọi ngày đang trở nên ngày một hấp dẫn hơn ở
Mĩ: EST. Người này, người sáng lập của EST, Erhardt, buộc mọi người trong bốn,
năm ngày ngồi cùng nhau trong hàng giờ - mười hai giờ, mười bốn giờ, mười sáu
giờ, bạn thậm chí không được phép đi nhà vệ sinh; bạn phải ngồi; bạn chỉ được
phép đi nhà vệ sinh vào thời gian đặc biệt - sáu giờ bạn sẽ phải tích nước tiểu
trong bọng đái. Đó là sức mạnh ý chí cực kì, nó là đau đớn nhưng bạn phải kìm
nó lại - nó là một loại hatha yoga - cho tới mười giờ, mười hai giờ, và thế rồi
bỗng nhiên bạn được phép đi. Bóng đái thảnh thơi, và bạn có cảm giác thoải mái
trên khắp thân thể bên trong và bên ngoài. Đây là thủ đoạn cũ. Các nhà hatha
yoga đã từng làm nhiều thủ đoạn giống như điều đó. Bạn có thể đạt tới thoáng
nhìn.
Nếu bạn nhịn ăn bạn phải
dùng ý chí. Với quá nhiều hoạt động thể chất bạn phải dùng ý chí. Gurdjieff đã
dùng hoạt động thể chất rất nhiều. Ông ấy nói với mọi người: Liên tục làm việc
trong mười hai giờ cho tới khi bạn ngã gục - không phải là bạn dừng lại, bạn
ngã ra, bạn không thể làm được gì thêm nữa, bạn thấy bản thân mình ngã ra; bạn
không thể làm được gì, chân sẽ không chuyển động, chúng lảo đảo, và bạn chỉ là
người quan sát và bạn không thể làm được cái gì bởi vì bạn đã làm bất kì cái gì
có thể được làm và bạn ngã ra trên đất. Việc ngã đó sẽ cho thoáng nhìn đẹp.
Bất kì khi nào - đây là qui
tắc - bất kì khi nào bạn bị cái toàn thể chiếm hữu và bản ngã của bạn không còn
vận hành nữa, cái toàn thể vận hành - bạn có cảm giác đẹp; nhưng những cảm giác
đẹp đó không phải là mục đích. Chúng là trò chơi để chơi, là sô cô la - không
gì nhiều hơn; sô cô la trên con đường tâm linh. Tận hưởng chúng nhưng đừng níu
bám lấy chúng, chúng không thể là thức ăn, chúng không nuôi dưỡng.
Bước thứ năm là nguy hiểm
nhất bởi vì có tiềm năng nhất. Mật tông đã dùng điều thứ năm để bắc cầu qua lỗ
hổng. Từ dục tới samadhi lỗ hổng này có thể được bắc cầu qua một cách rất dễ
dàng. Nhưng dầu vậy nó không đầy đủ.
Nếu bạn đi ra ngoài dục thế
thì một kiểu hoạt động khác nảy sinh trong bạn. Thông minh. Một loại thiên tư
thoát ra. Bạn có thể quan sát điều này. Những người thông minh sâu sắc, bạn bao
giờ cũng thấy là độc thân. Lí do là toàn thể năng lượng của họ đã bị hấp thu
vào hoạt động tâm trí. Họ đạt tới cực thích của mình qua tâm trí. Đó là lí do
tại sao trong khắp lịch sử những người đã đạt tới hoạt động tâm trí lớn, bạn sẽ
thấy bao giờ cũng độc thân. Hay thậm chí nếu họ không độc thân, họ không mấy
quan tâm tới dục.
Nhưng điều đó nữa cũng là
thiên lệch. Không cần vứt bỏ dục. Dùng mọi thứ Thượng đế đã trao cho bạn đi.
Nhưng đi tiếp. Làm nó thành một bước để đi thêm nữa.
Nếu bạn đi ra ngoài dục,
chỉ thế thì lần đầu tiên thông minh của bạn bắt đầu vận hành tốt. Bạn có cái
nhìn thấu vào mọi sự. Nhiều người níu bám lấy trạng thái đó. Họ trở thành các
nhà thượng đế học, triết gia, nhà tư tưởng, nhà khoa học và họ nghĩ mục đích là
được đạt tới. Mục đích vẫn chưa được đạt tới đâu.
Nếu bạn đi ra ngoài bước
thứ sáu - hoạt động tâm trí - thế thì yêu được sinh ra. Thế thì trái tim bạn
bắt đầu vận hành. Cùng năng lượng này đang chuyển động. Cùng năng lượng này mà
đã lấy hơi thở đầu tiên, đã là đói, khát, trở thành dục, trở thành tâm trí bây
giờ trở thành năng lượng của trái tim. Tình yêu nảy sinh. Nhưng yêu cũng không
phải là mục đích.
Bạn có thể vẫn còn trong
tình yêu, nó là hiện tượng đẹp, và bạn đã đi đủ xa - nó là bước thứ bẩy. Chỉ
thêm chút nữa và vòng tròn sẽ đầy đủ.
Những con người của trái
tim với bạn sẽ có vẻ rất tiến hoá: thánh Francis ở Asissi, và những người khác
- với bạn họ có vẻ rất rất tiến hoá, bạn sẽ có cảm giác khác về bản thể họ,
phẩm chất của họ sẽ khác. Nếu bạn tới gần họ bạn sẽ cảm thấy từ lực; họ sẽ có
trường năng lượng, họ có thể hút bạn vào. Gần họ, trái tim riêng của bạn bắt
đầu vận hành. Những người rất tiến hoá - nhưng dầu vậy tiến hoà này không đầy
đủ.
Nếu bạn đi ra ngoài tình
yêu thế thì hoạt động thẩm mĩ thực bắt đầu. Thế thì thơ ca nảy sinh trong bản
thể bạn. Thế thì bạn lần đầu tiên có năng lực cảm âm nhạc. Thế thì lần đầu tiên
bạn nhìn quanh và cái đẹp của tự nhiên được để lộ ra. Thế thì bạn lắng nghe hài
hoà của vũ trụ, bản giao hưởng của các vì sao. Thế thì mọi ngôi sao bắt đầu trở
thành ngày một đẹp hơn. Tầng tầng cái đẹp được hiển lộ ra. Mắt bạn có lực xuyên
thấu. Bất kì chỗ nào bạn nhìn bạn đều đi sâu. Ngay cả trong tảng đá bạn cũng
cảm thấy hoa nở. Nhưng điều này nữa cũng không phải là tận cùng. Nhiều người
níu bám lấy điều này, và có nhiều cám dỗ bởi vì đây chính là bước cuối cùng.
Mục đích ở ngay phía trước bạn. Và điều bao giờ cũng xảy ra là khi mục đích ở
ngay phía trước bạn, người ta thảnh thơi, cảm thấy rằng người ta đã đạt tới.
Nhưng chừng nào bạn còn chưa trở thành mục đích thì bạn vẫn chưa đạt tới. Ngôi
đền có thể ở ngay trước bạn nhưng chừng nào bạn còn chưa trở thành một với
thượng đế của ngôi đến, bạn vẫn chưa đạt tới.
Những người này, những
người thẩm mĩ này, trở thành nhà huyền môn vĩ đại. Họ nói về cái đẹp của Thượng
đế, họ đã trở thành những người Bauls, người điên về Thượng đế, người Sufis....
Đó là bước cuối cùng. Một bước thêm nữa - và bước đó là tâm linh.
Bước thứ chín này lại là
bước đầu tiên, vòng tròn là đầy đủ. Lần nữa bạn bắt đầu thở nhưng không như đứa
trẻ mà như hiền nhân.
Đứa trẻ thở một cách vô ý
thức. Nó không biết cái gì đang xảy ra. Thượng đế đã đi vào trong nó nhưng nó
không biết, nó không nghe thấy bước chân; nó ngủ say thế trong bụng mẹ, sâu thế
trong bóng tối, nó đã không thấy cái gì. Làm sao nó có thể thấy được? Nó thậm
chí không sống, nó vô ý thức.
Đứa trẻ thở trong vô ý
thức. Hiền nhân thở một cách có ý thức. Ông ấy lại là đứa trẻ, tái sinh đã xảy
ra. Bây giờ ông ấy thở nhưng ông ấy nhận biết. Đây là yoga của Phật
anapana-sati. Đây là cách thức của Đạo: cách thở có ý thức.
Người ta quan sát. Người ta
thảnh thơi trong bản thân mình và nhìn, nhìn vào việc thở, đi theo nó, từ
khoảnh khắc sang khoảnh khắc: đi vào, đi ra; và có việc xảy ra đẹp đẽ. Khi bạn
đi theo việc thở bạn lập tức trở nên bình thản và yên tĩnh. Bình lặng tới mức
bạn chưa bao giờ biết tới trước đây. Quan sát. Nếu cho dù vài giây bạn quan sát
việc thở bạn sẽ cảm thấy mình đang lắng đọng ở đâu đó. Việc định tâm xảy ra.
Việc thở đi xuống. Thế rồi
có lỗ hổng việc thở dừng lại - một khoảng rất nhỏ. Trong lỗ hổng đó không có
việc thở chỉ bạn là người quan sát duy nhất có - không cái gì được quan sát.
Trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên bạn biết tới bản thân mình.
Đây là những kĩ thuật của
Vigyana Bhairava Tantra. Sách về các bí mật. Chúng được kể lại cho Parvati.
Thế rồi khi việc thở đi ra
bạn lại đi theo; khi việc thở đi ra khỏi bạn thế thì lại có lỗ hổng rất tinh tế
- việc thở dừng lại. Đối thể đã biến mất. Chỉ tâm thức còn. Duy nhất bạn. Duy
nhất người thấy, nhân chứng. Bỗng nhiên bạn được phấn chấn. Điều này tiếp diễn.
Dần dần việc thở trở thành hiện tượng bên ngoài. Bạn biết rằng mình hiện hữu.
Liệu việc thở còn tiếp tục hay dừng lại không tạo ra khác biệt. Thế rồi bạn đi
tới biết rằng bạn là vĩnh hằng, bất tử.
Người như vậy khi chết sẽ
thấy hơi thở của mình đã rời bỏ mình và sẽ nhận biết quan sát nó. Người đó sẽ
chết một cách có quan sát, và người chết cùng quan sát, không bao giờ chết.
Người đó đã đi tới biết cái bất tử. Qua việc thở người đó đã khám phá ra nguyên
tắc sống của cuộc sống. Việc thở chỉ ở tầng bên ngoài của nó, lớp vỏ bên ngoài,
bây giờ người đó đã đi tới biết nội dung. Việc thở chỉ là bình chứa. Vòng tròn
là đầy đủ. Và tôi ủng hộ cho toàn thể vòng tròn.
Đó là lí do tại sao nhiều
lần tôi dường như là chống lại nhiều người tôn giáo. Bởi vì họ níu bám ở đâu
đó. Họ đi xa thế là tốt, nhưng người ta phải đi toàn thể con đường. Người ta
phải đi tới điểm cuối cùng từ đó không việc đi nào là có thể.
Jesus nói: "Chừng nào
các ông còn chưa trở thành giống như trẻ con, các ông sẽ không vào vương quốc
Thượng đế của ta" - tôi liên tục lặp đi lặp lại nó theo các nghĩa khác
nhau. Những người như Jesus có đa nghĩa trong lời của họ. Chừng nào bạn còn
chưa trở nên giống như trẻ con lần nữa, chừng nào bạn còn chưa thở lần nữa theo
cách hoàn toàn khác, bạn sẽ không được phục sinh, bạn sẽ không được tái sinh.
Và tái sinh này là mục đích; chính nghĩa, ý nghĩa của cuộc sống. Chừng nào bạn
còn chưa đạt tới nó bạn vẫn bỏ lỡ cái gì đó cực kì lớn lao - và nó chỉ ngay góc
này.
Và tôi ủng hộ cho vòng
tròn. Đi tới chính tận cùng. Để vòng tròn có kết thúc tự nhiên. Đừng cố tìm lối
tắt nào. Thế thì bạn sẽ giàu có - giàu như Lão Tử, giàu như Krishna, giàu như
Phật. Bằng không bạn có thể đi đâu đó từ chỗ giữa - nhưng thế thì bạn sẽ không
giàu.
Đừng láu cá với cuộc sống.
Bạn không thể tinh ranh với cuộc sống được: mọi lối tắt đều là tinh ranh. Để
cuộc sống có tiến trình tự nhiên của nó. Bạn theo nó, bạn không ép buộc nó.
Và bao giờ cũng nhớ rằng
bất kì cái gì được thực hiện đều được thực hiện bởi cái toàn thể, bạn không là
người làm. Nếu bạn có thể nhớ điều đó, thế thì hơi thở là cơn khát của người
đó, là cơn đói của người đó, là dục của người đó, là tình yêu của người đó, là
bất kì cái gì của người đó xảy ra, là cái chết của người đó. Và bạn vẫn còn
hoàn toàn thuần khiết và hồn nhiên từ nó.
Cái toàn thể tiếp tục làm,
bạn không là người làm. Đây là buông xuôi, buông xuôi bản ngã: Tôi không là
người làm. Đây là toàn thể thông điệp của Gita: Để cái toàn thể làm, bạn không
bước vào bởi vì bạn chỉ là rào chắn. Nếu bạn bước vào, bạn phạm tội. Đây là
định nghĩa của tôi về tội lỗi: Nếu bạn nói tôi thở, đây là tội. Nếu bạn nói tôi
yêu đây là tội. Nếu bạn nói ngài thở đây là đức hạnh. Nếu bạn nói ngài yêu, đây
là đức hạnh. Và điều này không chỉ là lời nói, bạn phải cảm thấy nó trong tính
toàn bộ của nó. Thế thì bạn không bị nặng gánh. Thế thì cánh phát triển trên
bạn, bạn có thể bay. Thế thì sức hút trái đất không thể ảnh hưởng lên bạn. Sức
hút chỉ có thể ảnh hưởng lên bản ngã.
Nếu ngài là người làm thế
thì sao lo nghĩ? Thế thì bạn không trong bất kì vội vàng nào để đạt tới bất kì
chỗ nào, thế thì bạn không có mục đích riêng tư, thế thì mục đích của ngài là
của bạn, và bất kì chỗ nào ngài đi, ngài bao giờ cũng đúng bởi vì không thể có
sai nào cho cái toàn thể. Cái toàn thể một mình hiện hữu.
Đây là vòng tròn của Đạo:
từ hơi thở, hơi thở vô ý thức, tới hơi thở có ý thức.
Và nhấn mạnh của Lão Tử
liên tục là ở chỗ bạn có thể thảnh thơi. Đó là lí do tại sao ông ấy ca ngợi kẻ
yếu chứ không phải là kẻ mạnh, bởi vì kẻ mạnh không thể thảnh thơi được. Đó là
lí do tại sao ông ấy liên tục ca ngợi nước chứ không phải đá, bởi vì nước tuôn
chảy, và nước không có hình dạng của riêng nó.
Bất kì hình dạng nào được
cái toàn thể cho, nước đều nhận hình dạng đó. Nó không mang tâm trí riêng. Nếu
bạn để nó vào trong cốc nó trở thành hình dạng đó. Nếu bạn để nó vào trong chai
nó lấy hình dạng đó. Nó không chống cự, nó không nói: "Tôi có hình dạng
riêng của mình, anh đang làm gì với tôi? Đừng buộc tôi vào chai này!" Bất
kỉ đâu bạn đổ nước vào, nó đều đi, lấy hình dạng đó. Nó là kẻ không kháng cự.
Nó là bất bạo hành, không hung hăng. Nó không có tâm trí riêng của nó.
Nhưng tảng đá sao? Tảng đá
có tâm trí của riêng nó. Nếu bạn muốn áp đặt nó, nó sẽ chống lại. Bạn sẽ phải tranh
đấu, bạn sẽ phải cắt gọt nó, tranh đấu với nó, nhiều tranh đấu sẽ được cần tới
- chỉ thế thì bạn mới có khả năng cho nó hình dạng. Nó có tâm trí riêng của nó.
Nước là vô tâm trí. Đây là những biểu tượng.
Lão Tử nói: Giống như nước,
đừng giống như đá, để cho bạn có thể làm đầy đủ vòng tròn. Di chuyển đi! Nếu
Thượng đế là cơn đói bên trong bạn - ăn! Nếu Thượng đế cảm thấy buồn ngủ bên
trong bạn - ngủ! Nếu Thượng đế cảm thấy yêu - yêu! Di chuyển cùng Thượng đế,
bạn không chen vào con đường. Để mọi sự, cái toàn thể, có tiến trình riêng của
nó. Bạn đơn giản theo nó. Ngay cả nói theo nó cũng không là tốt bởi tín đồ cũng
có kháng cự nào đó. Đó là lí do tại sao Lão Tử nói ông ấy ủng hộ cho cái thấp
hơn. Bạn đơn giản là một với nó.
Bây giờ đến lời kinh.
Dưới trời, mềm yếu, không
chi hơn nước
thắng được vật cứng không
chi hơn đó được
Không chi thay đó được.
Ông ấy cực kì yêu thích
nước. Mọi phẩm chất của nước đều có nghĩa rất biểu tượng với Lão Tử; một: nó
mềm, không có hình dạng riêng của nó.
Con người nên giống như
nước, không hình dạng, không tâm trí, không ý thức hệ. Nếu bạn là người Hindu
hay người Mô ha mét giáo, bạn giống đá. Nếu tôi hỏi bạn: "Bạn là ai?"
và bạn nhún vai và nói: "Tôi không biết, tôi không biết làm sao tôi có thể
là người Hindu hay tôi có thể là người Mô ha mét giáo" - hay. Cái nhún vai
đó là hay. Bạn không có ý thức hệ nào, bạn giống như nước. Nếu bạn là người
cộng sản hay người xã hội hay người phát xít, bạn giống như đá. Những người với
ý thức hệ đều chết. Họ có niềm tin nào đó - một hình dạng. Và họ là người kháng
cự. Người không có niềm tin, không ý thức hệ, không hình dạng, không thuộc vào
nhà thờ nào, là tuôn chảy - như nước. Bất kì đâu người đó di chuyển, bất kì
tình huống nào tới, người đó đáp ứng. Người đó bao giờ cũng đáp ứng trong hiện
tại. Con người của ý thức hệ chưa bao giờ trong hiện tại: người đó phải nhìn
vào ý thức hệ - phản ứng thế nào? Người đó phản ứng, người đó không đáp ứng.
Người đó đã có tâm trí.
Nếu bạn hỏi người cộng sản
bất kì câu hỏi nào, câu trả lời là được làm sẵn. Nó đã có đó. Người đó phải
không nghĩ về nó. Thực tế người đó không trả lời bạn chút nào, câu trả lời đã
có đó trước khi bạn nói với người đó. Người đó chỉ cho câu trả lời được làm
sẵn, câu nói rập khuôn. Người đó đã học thuộc lòng nó. Nó không phải là hiện
tượng có ý thức. Người đó không trong khoảnh khắc này. Người đó lặp lại như con
vẹt. Người đó có thể lặp lại Tư bản luận Kapital hay Koran - chẳng khác biệt
gì.
Người thực sự sống động
mang tính đáp ứng. Người đó không có câu trả lời. Khi câu hỏi nảy sinh người đó
đáp ứng cho câu hỏi - và câu trả lời được tạo ra. Thực tế người đó bị ngạc
nhiên bởi câu trả lời cũng như bạn bị ngạc nhiên. Người đó chưa bao giờ biết
nó! Bởi vì đã không có tình huống nào giống điều này trước đây. Người đó giống
như nước. Nước là mềm.
Điều thứ hai: Nước bao giờ
cũng chảy xuống chỗ thấp, 'hướng thấp', tìm, kiếm chỗ thấp, chỗ trũng. Điều đó
nữa là rất rất quan trọng với Lão Tử. Ông ấy nói: "Đừng bao giờ cố đi lên,
bởi vì thế thì có tranh đấu, bởi vì tất cả đều đang đi lên." Đừng bao giờ
cố đi tới New Delhi bởi vì mọi người đều đi tới đó; sẽ có cạnh tranh, ghen tị,
tranh đấu, vật lộn. Đi xuống thung lũng nơi không ai đi. Đừng giống như lửa,
hãy giống như nước.
Lửa đi lên, nước đi xuống,
nó bao giờ cũng đi tới đại dương, chỗ thấp nhất trên thế giới. Nó tìm chỗ thấp.
Nếu bạn có thể tìm ra chỗ còn thấp hơn, lập tức nó bắt đầu chuyển động. Nó bao
giờ cũng nhằm chỗ thấp nhất - tại sao? Bởi vì bạn càng chuyển tới chỗ thấp hơn
bạn càng chuyển tới ít cạnh tranh hơn, ít bạo hành hơn, ít hung hăng hơn - và
bạn không tranh. Một điều là chắc chắn: bạn không thể sống bản thân mình. Toàn
thể năng lượng trở thành tranh đấu.
Các chính khách chưa bao
giờ sống cuộc sống của họ. Họ không có thời gian nào, họ không có không gian
nào họ không có năng lượng nào để sống cuộc sống của họ. Họ bao giờ cũng tranh
đấu với người khác. Họ kết thúc khi tranh đấu.
Người muốn sống phải không
bao giờ là chính khách. Nước là rất phi chính trị.
Giống như nước đi. Di
chuyển tìm chỗ thấp nhất nơi không ai cạnh tranh, bởi vì không ai muốn đi tới
đó. Thế thì bạn có thể thảnh thơi. Thế thì bạn có thể là bản thân mình. Và đó
là vinh quang. Nếu bạn có thể là bản thân mình bạn sẽ trở thành thượng đế.
Bởi vì bạn là thượng đế, nó
phải được phát hiện ra. Bạn đã có nó bên trong mình, bạn chỉ cần thời gian,
không gian, thảnh thơi, thư nhàn để cho bạn có thể thảnh thơi trên bãi biến,
nằm trần dưới mặt trời trên cát - và không lo nghĩ trong thế giới. Bởi vì bạn
không là người thắp lửa, bạn không trong cạnh tranh nào. Đây là từ bỏ.
Không phải là bạn đi tới
Himalays - bởi vì những người đi tới Himalaya, họ đang tìm kiếm các đỉnh. Và
ngay cả trong Himalaya cũng có nhiều cạnh tranh. Các guru đang trong nhiều cạnh
tranh: bởi vì ai đó có nhiều tín đồ hơn bạn, có rắc rối rồi; hay ai đó có đạo
tràng lớn hơn bạn - thế thì có rắc rối. Ngay cả trong Himalaya cũng có chính
trị.
Các sannyasin, sannyasin
cũ, thực sự là chính khách về tâm linh. Họ di chuyển lên cao hơn. Cõi trời của
họ là ở đó, cao trên trời! Và Lão Tử nói: Cõi trời của ta là ở đó - chỗ thấp,
chỗ thấp nhất trên thế giới, nơi ta có thể là bản thân mình, không ai bận tâm
tới ta và ta không bận tâm tới bất kì ai.
Đây là từ bỏ. Bạn có thể
sống trong thế giới, thế thì không có vấn đề gì, nếu bạn chỉ biết không là kẻ
cạnh tranh, bởi vì cạnh tranh là dành cho bản ngã. Với bản thể, với bản thể
thực của bạn, không cần cạnh tranh; bạn đã là cái đó, cái cao nhất, cho nên sao
bận tâm tới chiều cao?
Lão Tử nói điều này: Chỉ
người kém cỏi, người có phức cảm tự ti, mới cố đạt tới các chiều cao.
Mọi chính khách đều chịu
phức cảm tự ti. Họ cần trị liệu, trị liệu tâm lí. Họ cần nhiều việc lau sạch.
Họ là người kém cỏi - sâu bên dưới họ chịu chứng tự ti. Để che giấu tự ti đó họ
tranh đấu để đi lên cao. Khi họ đạt tới, họ trở thành thủ tướng và tổng thống,
thế thì họ có thể nói với thế giới: "Ai nói rằng tôi kém cỏi. Trông đấy!
Nếu tôi kém cỏi thế thì làm sao tôi có thể đạt tới chiều cao thế? Tôi cao siêu
chứ."
Khao khát về cao siêu thuộc
về người kém cỏi. Người cao siêu không bận tâm. Người cao siêu có thể đảm đương
được việc kém cỏi - nhớ điều này. Người cao siêu có thể đảm đương được việc là
kém cỏi bởi vì điều đó không tạo ra khác biệt, người đó cao siêu thế; người đó
là cao siêu, không có vấn đề trở thành tổng thống một nước. Điều đó sẽ không
thêm cái gì vào tầm cỡ của người đó; thay vì thế, nó có thể làm giảm giá trị
người đó.
Nước có phẩm chất đó của
việc đi xuống thấp. Và Lão Tử nói:
Dưới trời, mềm yếu, không
chi hơn nước
thắng được vật cứng không
chi hơn đó được.
Nước vượt qua. Đi và xem
thác đổ. Đá cứng thế và nước mềm thế nhưng đá đã biến mất dần dần. Chúng đã trở
thành cát.
Các nhà khoa học nói rằng
trong vòng bẩy nghìn năm thác của Niagara sẽ biến mất, bởi vì mọi đá sẽ biến
mất. Nước đang cắt đá liên tục. Trong vòng bẩy nghìn năm sẽ không có thác bởi
vì sẽ không có đá. Toàn thể dấu vết núi sẽ biến mất. Đá không thể tin được điều
đó - làm sao điều đó xảy ra! Nước, yếu thế - và dầu vậy nó vẫn cắt sâu.
Yếu cũng có sức mạnh tinh
tế trong nó. Và bạn cũng biết điều này nếu bạn có chút ít tính quan sát, bạn có
thể thấy trong cuộc sống cách nó xảy ra.
Đàn bà là yếu, đàn ông là
cứng rắn, nhưng bao giờ đàn bà cũng thắng và đàn ông thua. Bao giờ cũng vậy. Và
ngay cả người vĩ đại như Napoleon, và những người như thế, họ đều trở thành như
trẻ con trước người đàn bà của họ.
Josephine, vợ của Napoleon,
không thể tin được làm sao người này có thể thắng được nhiều trận chiến thế. Cô
ấy đã viết trong một bức thư: Điều đó đơn giản không thể nào tin được bởi vì
Napoleon này không là gì cả! Trận chiến cuối cùng trong đó Napoleon bị thất
bại, ông ấy đã bị thất bại bởi vì Josephine, bởi vì khoảnh khắc ông ấy rời khỏi
nhà cô ấy nói "Không!" Chỉ để xem ông ấy sẽ làm gì. Và khi người đàn
bà đã nói Không, làm sao Napoleon có thể đi được? Thế là ông ấy phải ở lại. Ông
ấy tới mặt trận muộn một giờ. Bởi vì ông ấy thường lập kế hoạch cho cả trận
chiến vào một ngày, ngày đó ông ấy đã không thể lập kế hoạch được cho nó, ai đó
khác phải lập kế hoạch cho nó - và ông ấy đã bị thất bại vào ngày đó. Ông ấy bị
trễ - ông ấy chưa bao giờ trễ trong đời mình, đây là lần đầu tiên. Thực tế đấy
không phải là Napoleon bị thất bại, đó là người đàn bà đã có chiến thắng vào
hôm đó. Cô ấy nói: "Không, em nói, Không!"
Tại sao đàn bà trở nên mạnh
thế? Yếu là bí mật của họ, họ yếu như nước. Lúc ban đầu bạn nói: "Họ có
thể làm gì?" Bạn như đá. Nhưng đến cuối cùng bạn biết, bạn đã trở thành
như cát. Mọi ông chồng đều dần dần bị chuyển đổi thành chồng sợ vợ. Điều đó là
tự nhiên! Nếu nó đã không xảy ra cho bạn, cái gì đó là sai. Và không cái gì sai
trong nó.
Người ta kể rằng, đó là một
câu chuyện cổ, có lần Akbar đã hỏi một người trí huệ, Birbal: "Ông nghĩ
gì? Thỉnh thoảng tôi trở nên lo nghĩ. Mọi người trong triều đình của tôi đều có
vẻ sợ vợ. Thậm chí không có đến một người bạo dạn sao?" Birbal nói:
"Khó đấy, nhưng chúng ta sẽ cố tìm ra một người."
Tất cả họ đều là đàn ông
bạo dạn, họ có thể bỏ mạng sống của mình trong một khoảnh khắc nếu điều đó được
ra lệnh. Bạo dạn của họ không bị hoài nghi theo bất kì cách nào. Birbal đã thu
xếp; ông ấy nói: "Ngày mai các ông đi tới quyết định rằng các ông sẽ khẳng
định chân lí. Bất kì ai nói dối sẽ đi tới giá treo cổ. Nghĩ kĩ về điều đó đi:
nhà vua muốn biết chân lí liệu các ông có sợ vợ mình hay không."
Tất cả họ đều tới. Nhà vua
hỏi: "Những ai sợ vợ đi sang phải còn những ai không sợ, chỉ họ mới còn ở
bên trái." Mọi người đều chuyển sang phải trừ mỗi một người nhỏ bé. Ngay
cả Akbar cũng không thể tin được rằng người này, người mà ông ấy chưa bao giờ
nghĩ có thể là người bạo dạn... Nhưng ít nhất thấy rằng một người có đó, ông ta
nói: "Ta sung sướng bởi vì ta đã nghĩ rằng ngay cả một người cũng sẽ không
có ở đó." Người đó nói: "Đợi đã! Xin bệ hạ đừng sung sướng sớm thế.
Khi thần về vợ thầy nói: 'Đừng đứng vào đám đông!' Đó là lí do tại sao thần
đứng ở đây."
Điều đó là tự nhiên -
nguyên tắc nữ tính thắng. Và Lão Tử ủng hộ tất cả cho nguyên tắc nữ tính. Tại
sao đàn bà thắng? Cô ấy mềm mại thế. Thực tế cô ấy chưa bao giờ tranh đấu, cô
ấy thuyết phục. Cô ấy không tranh đấu trực tiếp, tranh đấu của cô ấy là rất
gián tiếp và tinh tế. Nếu cô ấy muốn nói Không, cô ấy sẽ không nói Không một
cách trực tiếp, nhưng theo cả nghìn lẻ một cách toàn thể bản thể của cô ấy sẽ
nói Không. Theo cách cô ấy để đĩa xuống bàn cô ấy sẽ nói Không, theo cách cô ấy
di chuyển - váy cô ấy sẽ tạo ra tiếng động và nói Không. Cô ấy sẽ không nói
Không, cô ấy sẽ nói Có, nhưng toàn thể con người cô ấy sẽ khẳng định cái Không.
Và khi nó tinh tế thế thì làm sao đánh bại được nó? Nếu bạn yêu người đàn bà
bạn đã bị thua rồi.
Và điều tốt là cái cứng bị
thua và cái mềm thắng bởi vì đó là khả năng duy nhất cho Thượng đế thắng trong
thế giới.
Quỉ phải giống như đá.
Cứng. Thượng đế phải mềm. Thực tế ở phương Đông chúng ta chưa bao giờ nghĩ về
Thượng đế như cha, chúng ta đã từng nghĩ Thượng đế như mẹ. Sáng suốt đó là đẹp:
Thượng đế không nên được nghĩ như cha bởi vì thế thì - nguyên tắc nam tính là
cứng. Ngài nên được nghĩ như mẹ, nữ tính. Thượng đế mẹ dường như tốt hơn Thượng
đế cha bởi vì cách thức của ngài cũng rất tinh tế.
Ngài thuyết phục bạn tới
ngài, ngài chưa bao giờ ép buộc bạn. Bạn chưa bao giờ gặp ngài ở bất kì đâu và
dầu vậy bạn vẫn liên tục đi tìm ngài. Bạn chưa bao giờ đương đầu với ngài bởi
vì điều đó sẽ là quá cứng. Ở ngay trước mắt bạn như tảng đó, tảng đá Himalaya,
không, điều đó sẽ không tốt. Ngài đi theo bạn như hương thơm tinh tế. Bạn chưa
bao giờ đương đầu với ngài. Bạn sẽ không bao giờ đi tới đối diện với ngài. Bạn
sẽ thấy ngài sâu trong khuấy động của trái tim bạn. Bạn sẽ không thấy ngài như
cơn bão, ngài tới như làn gió thoảng tinh tế. Chỉ những người rất tinh tế mới
có khả năng cảm thấy nó. Ngài tới như đoá hoa.
Ở Ấn Độ chúng ta đã làm
hình ảnh của Thượng đế trong đá. Điều đó đáng không nên làm. Để bù lại chúng ta
đi và đặt hoa trước nó. Đoá hoa tựa thượng đế nhiều hơn là đá. Thực tế ảnh đá
nên biến mất khỏi thế giới. Hoa là đủ! Để hoa - và điều đó trở thành thượng đế.
Thượng đế giống như hương thơm không giống như nước hoa Pháp đâu, mạnh thế và
hắc thế, không, nhưng rất tinh tế im lặng, không hung hăng. Chỉ thỉnh thoảng
khi bạn được hoà điệu, bạn cảm thấy nó; bạn bỏ lỡ nó lặp đi lặp lại. Nó là âm
nhạc của im lặng.
Dưới trời, mềm yếu, không
chi hơn nước
thắng được vật cứng không
chi hơn đó được
Không chi thay đó được
Mềm thắng cứng, Yếu thắng
mạnh.
Dưới trời không ai không
biết,
Nhưng không ai có thể làm được.
Biết nó là rất khó. Hiểu nó
là có thể; biết nó, khó. Tri thức là quá thô. Nếu bạn đi tới biết nó, bạn sẽ bỏ
lỡ nó. Nhưng bạn có thể hiểu nó - điều tôi gọi là hiểu biết ngầm ẩn là có thể.
Nếu bạn quan sát cuộc sống không theo bất kì cách nào cố biết nó....
Có khác biệt. Nếu nhà khoa
học tới khu vườn này ông ta sẽ di chuyển một cách hung hăng, không phải là ông
ta sẽ hung hăng, nhưng ông ta sẽ di chuyển một cách hung hăng. Mắt ông ta sẽ có
hung hăng, ông ta sẽ nhìn hoa, cây, để xuyên thấu vào bí mật của chúng, để biết
tính trần trụi của chúng, để biết chúng là gì. Khoa học thích cưỡng đoạt. Nó
không thích tình yêu. Ông ta sẽ cắt xén, mổ xẻ, ông ta sẽ cố xuyên vào bí mật
một cách cưỡng bức.
Thế rồi tới nhà thơ hay hoạ
sĩ hay nhạc sĩ. Ông ấy di chuyển, nhưng di chuyển của ông ấy là khác toàn bộ.
Ông ấy di chuyển tất nhiên có quan sát - đó là mảnh đất linh thiêng, ở gần hoa
là ở gần ngôi đền, ở gần cây sống động là ở gần Thượng đế. Đó là mảnh đất linh
thiêng - ông ấy di chuyển rất thận trọng, ông ấy có tính quan sát tỉnh táo,
nhưng ông ấy không cưỡng đoạt, ông ấy không nhảy lên và hung hăng, ông ấy chờ
đợi, chờ đợi với cảm nhận sâu sắc. Nếu thực vật phải cho cái gì đó ông ấy sẵn
sàng, ông ấy sẽ nhận nó với lòng biết ơn sâu sắc; nhưng nếu thực vật không sẵn
lòng, để nó là vậy. Thế thì không cái gì có thể được thực hiện. Nhạc sĩ, hoạ sĩ
vũ công, nhà thơ, chờ đợi trong cảm nhận: Nếu bạn có cái gì đó cho tôi, nếu bạn
cảm thấy rằng tôi xứng đáng với nó, thực vật này, thế thì tôi sẽ nhận nó trong
lòng biết ơn sâu sắc; nhưng nếu bạn cảm thấy tôi không xứng đáng, điều đó cũng
được. Không cái gì có thể được làm, tôi bất lực. Ông ấy chờ đợi như người ăn
xin. Không giống như người ăn xin Ấn Độ, bởi vì họ rất hung hăng, việc ăn xin
của họ là rất bạo hành. Không, ông ấy xin như người ăn xin nếu bạn gọi Phật là
người ăn xin - vâng, chúng ta đã gọi ông ấy là khất sĩ bhikkhu, người ăn xin,
Mahavir nữa, họ cũng là người ăn xin với phẩm chất hoàn toàn khác, với cao quí
hoàn toàn khác.
Họ không hung hăng - họ sẽ
tới nhà bạn, họ sẽ đứng đó trước nhà bạn, nếu bạn cho thì được, họ biết ơn; nếu
bạn không cho, thế nữa họ cũng biết ơn. Lòng biết ơn của họ không khác biệt bởi
việc cho hay không cho của bạn. Họ cám ơn bạn, họ cầu nguyện cho bạn, họ đi!
Giống điều đó, giống như
một khất sĩ bhikkhu, tay người đó chìa ra, trái tim người đó mở ra, sẵn sàng
nhận - nhưng không lấy. Thế thì tự nhiên hiển lộ bí ẩn của nó.
Điều đó không phải là tri
thức, tri thức là từ quá thô. Nó là hiểu biết ngầm ẩn. Nó giống với tình yêu
hơn là giống tri thức. Bạn yêu một người, thế thì bạn biết một người. Việc yêu
trở thành một loại biết. Nhớ lấy - một loại; không đích xác. Nó không thể có
tính khoa học được, nó không thể có tính toán học được, nó không thể có tính
logic được: một loại, một kiểu. Bạn biết sâu sắc, tim qua tim, nhưng bạn không
thể nói đây là tri thức. Nó sẽ là từ quá khinh suất. Bạn biết bởi vì bạn yêu.
Lão Tử nói: Dưới trời không
ai không biết, nhưng không ai có thể làm được.
Không ai biết nó, không ai
có thể thực hành nó, bởi vì thực hành một hiểu biết ngầm ẩn sâu đến thế là điều
không thể được. Thực hành là thô. Bạn có thể sống nó, bạn không thể thực hành
nó. Bạn có thể biết nó như hiểu biết, bạn có thể sống nó, bạn không thể thực
hành được nó. Con người thực của hiểu biết đơn giản sống hiểu biết của mình,
người đó không thực hành.
Mọi người hỏi tôi: Khi nào
thầy thiền? Tôi không thiền. Tôi không thể ngu xuẩn đến thế! Thiền nghĩa là
thực hành. Làm sao bạn có thể thực hành được nó? Bạn có thể là nó nhưng bạn
không thể thực hành được nó. Mọi người hỏi tôi: Thầy cầu nguyện thế nào? Tôi
chưa bao giờ cầu nguyện cả. Tôi sống lời cầu nguyện của tôi, tôi không cầu
nguyện. Lời cầu nguyện là cách sống của tôi, cách sống của tôi là lời cầu
nguyện của tôi. Nó không tách rời.
Nếu bạn hiểu, bạn sống nó.
Nếu bạn biết, thế thì bạn phải thực hành nó, bởi vì tri thức không biến đổi.
Bạn biết cái gì đó sao? - thế thì tâm trí hỏi: Làm sao làm nó bây giờ?
Mọi tri thức chung cuộc đều
trở thành công nghệ, đó là lí do tại sao khoa học đã trở thành công nghệ ở
phương Tây. Mọi tri thức chung cuộc đều trở thành công nghệ bởi vì chỉ bằng
việc biết, chẳng cái gì xảy ra. Đầu tiên bạn biết, thế rồi bạn hỏi: "Làm
sao làm nó?"
Chẳng hạn, Einstein đã khám
phá ra lí thuyết về năng lượng nguyên tử đâu đó năm 1905. Lí thuyết này đã đầy
đủ. Nhưng thế rồi các nhà khoa học bắt đầu hỏi: Làm sao làm nó? Trong trừu
tượng nó đã đầy đủ, lí thuyết đã tuyệt đối logic và được chứng minh như một lí
thuyết, nhưng làm sao thực hành nó? Phải mất bốn mươi năm để tạo ra bom nguyên
tử và phá huỷ Nagasaki; thế thì nó trở thành công nghệ. Tri thức mất bốn mươi
năm để trở thành công nghệ. Nhiều điều nữa được biết nhưng chúng sẽ cần thời
gian để trở thành công nghệ.
Mọi khoa học dần dần đều
được đưa về công nghệ. Tôn giáo chưa bao giờ trở thành công nghệ, không thể trở
thành công nghệ được, bởi vì nó không phải là tri thức. Bạn hiểu.... chính việc
hiểu là biến đổi; bạn được biến hoá, biến đổi, bạn không còn như cũ nữa! Bạn
nhìn, bạn quan sát, bạn hiểu điều nào đó - chính điều đó đã làm thay đổi phẩm
chất con người bạn. Bây giờ bạn sống khác đi. Không thực hành nào là có thể.
Thực hành về những điều nhỏ bé là có thể, những điều lớn lao không thể được
thực hành. Lời cầu nguyện là điều lớn lao. Tình yêu là điều lớn lao - không thể
có 'bí quyết' về nó. Thiền là cái cuối cùng, cực điểm. Thượng đế. Làm sao bạn
có thể thực hành được Thượng đế? Bạn có thể trở thành, nhưng bạn không thể thực
hành. Và bạn có thể trở thành bởi vì bạn đã hiện hữu - chỉ chút ít hiểu
biết.... Bạn đang đứng trong bóng tối; chỉ chút ít ánh sáng, chút ít chói sáng
và mọi thứ thay đổi.
Lão Tử nói bạn không thể
biết được nó, bạn không thể thực hành được nó, nhưng, hiền nhân này nói:
Dám nhận lấy bụi bặm của
nước,
Mới có thể làm được chủ xã
tắc.
Người đi vào chỗ thấp nhất
là hiền nhân, và người nhận vào mình toàn thể trách nhiệm của toàn thể bóng tối
của thế giới, người trở thành như một Jesus - người đó gìn giữ thế giới này.
Thế giới không được gìn giữ bởi chính khách, họ là những kẻ giả vờ; thế giới
được gìn giữ bởi rất ít người, những người thậm chí có thể không được bạn biết
tới, bởi vì ngay cả để biết tới họ cũng là khó, họ sống bình thường thế; họ bị
lạc sâu trong rừng của thế giới, bạn có thể không biết tới họ.
Có câu chuyện trong Kinh
Thánh, chuyện ngụ ngôn hay. Có một thị trấn tên là Sodom. Từ thị trấn đó mới có
từ sodomy - đồng dục nam. Mọi người đã trở nên rất hư hỏng. Đủ mọi loại suy đồi
dục thịnh hành. Mọi người đồng dục, mọi người làm tình với con vật - toàn thể
thị trấn đều bị hư hỏng. Thượng đế quyết định phá huỷ thị trấn này. Nhưng có một
khó khăn: có một người tốt trong thị trấn. Chừng nào người tốt này còn chưa thể
được thuyết phục rời bỏ thị trấn, thị trấn không thể bị phá huỷ.
Các thần được phái tới
thuyết phục người tốt này: "Xin ông rời khỏi thị trấn. Bởi vì ông mà thị
trấn không thể bị phá huỷ." Nhưng người tốt này lại khó thuyết phục. Ông
ta nói: "Tôi được cần tới ở đây! Tôi phải đi đâu? Những người này ốm yếu,
những người này suy đồi, cuộc sống của họ khổ sở, họ sống trong địa ngục - tôi
được cần ở đây. Và tôi chịu trách nhiệm cho những người này! Bởi vì họ không
biết còn tôi biết - đó là lí do tại sao tôi có trách nhiệm. Trông đấy!"
ông ấy nói. "Bởi vì họ không biết, làm sao các ông có thể bảo họ chịu
trách nhiệm được? Họ đang làm mọi thứ một cách không chủ ý. Họ hoàn toàn quên
lãng, dốt nát, không nhớ điều họ đang làm. Họ dường như người say. Tôi là người
duy nhất biết cái gì đang xảy ra, và nếu tôi đi, thế thì ai sẽ cứu họ? Tôi chịu
trách nhiệm với họ."
Cho nên tương truyền là
người tốt này đã được thuyết phục theo cách rất tinh ranh. Người ta nói với ông
ấy: "Có thị trấn khác, Gomorrah, nơi mọi người thậm chí còn biến chất hơn.
Xin ông đi tới đó." Cho nên khi người này đi tới Gomorrah, Gomorrah và
Sodom cả hai đều bị phá huỷ. Bởi vì ông ấy mới đi nửa chừng.
Thế giới được gìn giữ bởi
vài người vài người có thuần khiết kết kinh, có hồn nhiên trẻ thơ - nhưng họ
cảm thấy có trách nhiệm. Bởi vì họ nhận biết.
Tương truyền rằng khi Phật
đạt tới niết bàn, nhà tối thượng cuối cùng, cửa đã mở, có lễ hội lớn, bởi vì
trong hàng thế kỉ và hàng thế kỉ trôi qua thế rồi chỉ một người tới và đi vào
trong những cái cổng đó. Nhưng Phật không vào. Ông ấy đứng ngay tại cổng, lưng
quay về phía cổng. Họ lo nghĩ, họ hỏi: "Sao ông đứng đó? Cửa mở rồi và
chúng tôi đã từng chờ đợi ông và có nhiều lễ hội và nhiều tưng bừng - Vào đi!
Là khách!"
Phật tương truyền đã nói:
"Làm sao ta có thể vào được? Cả thế giới đang khổ. Ta sẽ đứng đây chừng
nào người cuối cùng còn chưa đi qua, đi vào trong điều tối thượng. Ta sẽ phải
đợi - Ta sẽ là người cuối cùng, ta cảm thấy có trách nhiệm. Ta nhận biết, và họ
không nhận biết cho nên họ không thể chịu trách nhiệm, nhưng ta chịu trách
nhiệm."
Bạn càng trở nên nhận biết
bạn càng trở nên có trách nhiệm hơn, bạn càng cảm nhiều hơn, bạn càng trở thành
việc giúp đỡ hơn - không phải là bạn bắt đầu phục vụ mọi người đâu, nhưng toàn
thể cuộc sống của bạn trở thành phục vụ. Không phải là bạn đang làm cái gì đó
cho họ do bất kì nghĩa vụ nào. Không, bạn đơn giản hoàn thành nhận biết riêng
của mình.
Dám nhận lấy sự không may
của nước
Mới có thể làm vua thiên
hạ.
Những người đó là vua thực,
những người không được lịch sử biết tới. Lịch sử liên tục nói về những vua giả,
vua dối. Lịch sử còn chưa trở thành hiện tượng đích thực bằng không nó sẽ nói
về Phật, Lão Tử, nó sẽ nói về Kabir và Krishna và Christ, nó sẽ nói về Mohammed
và Mahavir, nó sẽ không nói về Napoleon, Hitler, Mao Trạch Đông, Stalin, nó sẽ
không nói về những người này.
Những người này chỉ là kẻ
gây hại, họ là những người gây tai hại. Họ giống như bệnh tật, họ phải bị khử
bỏ. Bởi vì họ, trái đất là địa ngục.
Nhưng lịch sử liên tục nói
về họ, và mọi đứa trẻ đều bị làm biến chất bởi lịch sử: nói về những người ngu
xuẩn, đần độn, điên, thần kinh, suy đồi, và không nói về những người đã đạt tới
bản thân mình. Họ là vua thực của thế giới.
Lời ngay nghe trái ngược.