Osho - Đạo: Đường vô lộ (Tập 2)
Chương 6: Xoáy lốc ở trung tâm
Câu hỏi 1
Thầy đã giúp tôi trong việc chạm vào tính tự
phát của tôi, vậy mà nó là phẩm chất nguy hiểm nhất của cuộc sống mà tôi đã từng
đương đầu - đặc biệt trong mối quan hệ. Tôi đánh mất bản thân tôi. Và điều rắc
rối phức tạp thầy đã tạo ra qua nó! Bây giờ tôi cảm thấy bất lực toàn bộ, quá
mong manh, bị thầy sở hữu và sự hợp nhất tự phát này. Trung tâm của cơn xoáy lốc
ở đâu?
Không có trung tâm cho cơn xoáy lốc này, cơn xoáy lốc là
trung tâm. Chúng ta có thói quen kinh niên phân chia mọi thứ ra làm hai, chúng
ta có thói quen kinh niên về nhị nguyên: Thượng đế và thế giới, thân thể và
linh hồn, cái thấp hơn và cái cao hơn, cái tốt và cái xấu. Thói quen này còn
dai dẳng. Bây giờ nó là trung tâm và là cơn xoáy lốc.
Để tôi nhấn mạnh vào điều đó: cơn xoáy lộc là trung tâm và
không có trung tâm khác cho nó. Một khi bạn hiểu tính một này của cuộc sống thế
thì mọi căng thẳng, lo âu, phiền nhiễu, biến mất. Lo âu được tạo ra bởi vì bạn
bao giờ cũng phân chia. Qua phân chia bạn trở thành chia chẻ; qua phân chia bạn
trở thành tâm thần phân liệt. Bây giờ bạn nghĩ rằng bạn là ở chu vi - cơn xoáy
lốc - và trung tâm đã bị mất, cho nên bây giờ trung tâm phải được tìm ra.
Đấy là thói quen cũ của nhị nguyên. 'Trung tâm và cơn xoáy lốc'
là ngôn ngữ mới, nhưng thói quen này là rất cổ, động thái này là rất cổ. Nó bao
giờ cũng vậy dù bạn ở đâu bạn đều không đúng, bạn phải ở đâu đó khác.
Toàn thể nhấn mạnh của tôi là ở chỗ bất kì cái gì có đấy, đều
là đúng. Không có gì khác đúng cả. Không có chỗ nào mà đi. Đây là cuộc sống duy
nhất có đó, điệu vũ duy nhất có đó. Chỉ thế thì bạn mới có thể tự phát, thực sự
tự phát.
Tại sao chúng ta đã đánh mất tính tự phát? Bằng thủ đoạn gì?
Thủ đoạn là phân chia. Bạn không thể tự phát hôm nay được vì bạn phải nghĩ về
ngày mai. Bạn không thể tự phát khoảnh khắc này được vì bạn phải nghĩ về khoảnh
khắc sắp tới. Bạn không thể tự phát trong cuộc sống này được bởi vì bạn phải
nghĩ về cuộc sống tiếp sau. Bạn không thể tự phát trong hành động của bạn được
vì bạn phải nghĩ về hậu quả. Nó bao giờ cũng là phân chia của bây giờ và lúc
khác, của ở đây và ở kia. Do đó tự phát bị mất.
Ai tự phát? Người sống trong khoảnh khắc này cứ dường như
đây là tất cả, là tự phát. Và đây là tất cả. Lúc ban đầu nó sẽ là 'dường như',
nhưng dần dần, dần dần, khi bạn được hoà điệu với nó, bạn sẽ đi tới biết rằng
nó không phải là 'dường như', nó là thực tại duy nhất có đó.
Điều thứ hai: tự phát là nguy hiểm. Sẽ là tốt hơn nếu chúng
ta nói 'tính tự phát là điều nguy hiểm'. Nói 'nguy hiểm' nghĩa là nguy hiểm là
phẩm chất, ngẫu nhiên. Cho nên tôi nói rằng tốt hơn cả là nói 'tính tự phát là
điều nguy hiểm' - thế thì nó không phải là phẩm chất, chính bản chất của nó là
tính tự phát. Không bao giờ có thể có tính tự phát mà không có điều nguy hiểm:
điều nguy hiểm là tính tự phát.
Tôi ngụ ý gì? Điều thứ nhất: khi bạn tự phát bạn không trong
kiểm soát, bạn không thể trong kiểm soát được. Nếu bạn trong kiểm soát thế thì
hành động này là không tự phát, thế thì bạn đang nghĩ về hậu quả, kết quả, thế
này và thế nọ - cả nghìn lẻ một thứ. Bạn đang quản lí. Hành động tự phát là
hành động trong đó bạn không là người quản lí; trong đó Thượng đế quản lí, cái
toàn thể quản lí - gọi nó là Đạo; trong đó bạn không còn trong kiểm soát, bạn
đã vứt bỏ kiểm soát của bạn, bạn đã buông xuôi kiểm soát của bạn. Bây giờ bạn
không biết cái gì xảy ra, bạn không biết bạn đang đi đâu, bạn không biết cái gì
sẽ là kết quả - và bạn không lo nghĩ về nó chút nào, cho dù là chút xíu. Bạn
đơn giản ở đây bây giờ, một cách toàn bộ. Hành động là toàn bộ tới mức bạn bị
cuốn hút vào trong nó, bạn không đứng bên ngoài nó. Để kiểm soát cái gì đó bạn
phải ở bên ngoài nó. Người kiểm soát không bao giờ có thể ở bên trong hành động,
người kiểm soát bao giờ cũng ở bên ngoài - do đó người kiểm soát không bao giờ
có thể tận hưởng được. Để tận hưởng, bạn phải biến mất trong hành động. Việc biến
mất đó là nguy hiểm. Bây giờ bạn sẽ mong manh - một cách tự nhiên thế, hiển
nhiên thế. Bây giờ bạn không biết. Bất kì cái gì cũng đều là có thể. Và bạn
không trong kiểm soát cho nên bạn không thể chỉ đạo được - đây là điều nguy hiểm.
Không có chỉ đạo nào nữa. Bạn hoàn toàn bị say sưa với khoảnh khắc này, bị chìm
ngập trong nó, thảnh thơi trong nó nhiều tới mức bạn thậm chí không thể cảm thấy
bạn là ai.
Nhớ lấy, cảm giác rằng 'tôi đây' là cảm giác của tâm trí
căng thẳng. Khi sự căng thẳng này biến mất cái 'tôi' cũng biến mất. Bản ngã
không là gì ngoài căng thẳng được tích luỹ của quá khứ, của tương lai. Bạn đã
không quan sát khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống của bạn khi bạn không có sao?
Đó là những khoảnh khắc của phúc lành - đó là những khoảnh khắc của phúc lành lớn
lao, cái đẹp. Trong những khoảnh khắc đó cõi trời mở ra cho bạn.
Nhưng cõi trời chỉ mở ra khi bạn mở - và khi bạn mở có nguy
hiểm. Nguy hiểm này đơn giản nghĩa là bây giờ tương lai không ở trong tay bạn,
tương lai trở thành không thể dự đoán được. Bạn phó mặc cho cái toàn thể - đây
là điều nguy hiểm là gì.
Cho nên đúng đấy, Sahajo, cảm giác của bạn là tuyệt đối
đúng. Thầy đã giúp tôi trong việc chạm vào tính tự phát của tôi, vậy mà nó là
phẩm chất nguy hiểm nhất của cuộc sống mà tôi đã từng đương đầu - đặc biệt
trong mối quan hệ. Thực ra, đây là lần đầu tiên bạn đã đương đầu với cuộc sống,
bởi vì cuộc sống là tự phát và cuộc sống là nguy hiểm.
Bạn đã bao giờ nghe nói về người nào đã sống mà không có
nguy hiểm không? Sống nghĩa là trong nguy hiểm rồi, chết nghĩa là ra ngoài nguy
hiểm. Những người đang trong nấm mồ của họ là ở ngoài nguy hiểm, ngoài mọi nguy
hiểm. Bây giờ không cái gì có thể xảy ra cho họ: không ai có thể xúc phạm họ,
không ai có thể giết họ, không ai có thể cướp họ. Ngay cả cái chết cũng là
không thể được. Họ tuyệt đối ở ngoài mọi nguy hiểm.
Cho nên những người quá sợ nguy hiểm bắt đầu sống trong một
loại nấm mồ; họ tạo ra nấm mồ của an ninh quanh bản thân họ và họ bắt đầu sống
trong nấm mồ đó, nấm mồ tinh vi, nấm mồ tâm trí. Họ cảm thấy được bảo vệ. Nhưng
bạn được bảo vệ để chống lại ai? Chống lại cuộc sống. Khoảnh khắc bạn tự bảo vệ
bản thân bạn, bạn đang mang rào chắn chống lại cuộc sống - thế thì cuộc sống sẽ
ngày một tới ít đi. Người an ninh là người chết.
Sống nghĩa là sống một cách nguy hiểm; sống nghĩa là vẫn còn
sẵn có cho mọi khả năng. Và các khả năng là vô hạn. Bạn không bị giới hạn vào bất
kì khả năng nào, bạn có bản thể vô giới hạn, không bị chặn. Bạn có thể là bất
kì cái gì; khoảnh khắc tiếp có thể đem tới bất kì cái gì. Sâu bên dưới từng cá
nhân là toàn thể nhân loại - không chỉ là toàn thể nhân loại, mà toàn thể sự tồn
tại. Cây tồn tại trong bạn, chó tồn tại trong bạn, hổ tồn tại trong bạn; toàn
thể quá khứ tồn tại trong bạn và toàn thể tương lai cũng vậy. Trong chính cách
thức rất nguyên tử mọi điều đã xảy ra trong thế giới và mọi điều sẽ xảy ra đều
tồn tại trong bạn một cách tiềm năng. Bạn có thể ở trong cả triệu cách do đó sống
nghĩa là sống một cách nguy hiểm, sống nghĩa là sống qua thay đổi, chuyển động.
Người ta vẫn còn là dòng sông.
Nếu bạn an ninh bạn trở thành vũng nước; sẽ không có chuyển
động, không có năng động. Tĩnh tại, tù túng, vũng nước trở nên bẩn và từ từ nó
chết đi. Sông là sống động và không ai biết cái gì sẽ xảy ra. Nó có thể mất hút
trong sa mạc. Điều gì sẽ xảy ra là không thể dự đoán được. Cuộc sống dự đoán được
là cuộc sống máy móc; không dự đoán được và bạn rộn ràng với cuộc sống, dao động,
rung động. Thế thì Thượng đế, hay Đạo, hay cái toàn thể, sống qua bạn.
Bạn đã bắt gặp cuộc sống lần đầu tiên, Sahajo đừng làm mất
tiếp xúc này bằng bất kì giá nào. Tôi biết sống động là đắt và chết là rất rẻ.
Chết chẳng tốn cái gì, sống động phải tốn nhiều. Người ta phải trả giá cho nó.
Vậy mà nó là phẩm chất nguy hiểm nhất của cuộc sống mà tôi
đã từng đương đầu - đặc biệt trong mối quan hệ. Vâng, nó sẽ trở nên rõ ràng hơn
trong mối quan hệ bởi vì khi bạn một mình bạn không có tấm gương nào. Cũng như
bạn cần gương để thấy khuôn mặt của bạn thì bạn cũng cần tấm gương quan hệ để
thấy con người bạn. Tình yêu vận hành như tấm gương, nó chỉ ra bạn ở đâu, bạn
là gì, bạn là ai. Do đó nhiều người trở nên sợ quan hệ. Họ là kẻ hèn nhát. Họ
trốn lên Himalaya hay tới Tây Tạng hay tới các tu viện hay tới hang động. Sao họ
trốn chạy và trốn cái gì? Họ trốn khỏi tấm gương.
Tôi đã nghe nói về một người đàn bà xấu không bao giờ nhìn
vào gương bởi vì cô ấy thường nghĩ rằng gương chống lại cô ấy. Trong khi cô ấy
nghĩ cô ấy là một trong những người đàn bà đẹp nhất trên thế giới, gương chỉ ra
cái xấu của cô ấy. Nếu ai đó tặng cho cô ấy tấm gương cô ấy sẽ đơn giản vứt nó
đi hay đập vỡ nó ngay lập tức. Cô ấy chưa bao giờ vào phòng có gương bởi vì cô ấy
sợ rằng gương bao giờ cũng chống lại cô ấy.
Đây là các mahatma của bạn đấy. Họ trốn khỏi quan hệ bởi vì
quan hệ chỉ ra cái xấu của họ, mối quan hệ chỉ ra họ ở đâu, họ là ai. Ngồi
trong hang động của họ ở Himalaya họ cảm thấy đẹp hoàn hảo vì không có gương.
Đừng bao giờ trốn khỏi quan hệ. Đó là lí do tại sao tôi đã
đưa tính chất sannyas đi cùng quan hệ, không phải là không có nó. Có nghĩa lớn
trong điều đó. Chưa bao giờ trên trái đất này tính chất sannyas đã tồn tại cùng
quan hệ, đó là lí do tại sao tôi nói rằng tính chất sannyas thực sự đã không tồn
tại, hay tính chất sannyas mà đã từng tồn tại trước đây là xanh xao vàng vọt,
thiếu máu. Mọi người nghĩ họ là đẹp, không có gương họ nghĩ họ là đẹp. Rất dễ
đánh lừa bản thân bạn khi gương không có đó.
Khi bạn trong mối quan hệ với mọi người, trong cả nghìn lẻ một
cách bạn bị khiêu khích, thách thức, dụ dỗ. Lặp đi lặp lại bạn đi tới biết các
ngõ cụt của bạn, các giới hạn, giận dữ, thèm khát, sở hữu, ghen tị, buồn rầu, hạnh
phúc, mọi tâm trạng tới và đi, bạn thường xuyên trong rối loạn. Nhưng đây là
cách duy nhất để biết bạn là ai.
Tự biết mình không phải là tri thức về cái ta chết, tự biết
mình là tri thức về quá trình của cái ta. Nó là hiện tượng sống động. Cái ta
không phải là một vật, nó là biến cố, nó là quá trình. Đừng bao giờ nghĩ dưới dạng
đồ vật, cái ta không có đó bên trong bạn chỉ như đồ vật chờ đợi trong phòng của
bạn. Cái ta là quá trình: thay đổi, chuyển động, đi tới thái độ mới, đi vào
bình diện mới, đi sâu hơn vào trong các chiều sâu mới. Từng khoảnh khắc nhiều
công việc diễn ra và cách duy nhất để đương đầu với cái ta là đương đầu với nó
trong quan hệ.
Yêu là tấm gương. Để cho thiền của bạn được soi gương trong
tình yêu. Nếu bạn thấy rằng cái gì đó bị thiếu, thiền nhiều hơn - nhưng đừng
bao giờ trốn khỏi tình yêu; để nó được soi gương trong tình yêu lặp đi lặp lại,
bởi vì đó sẽ là tiêu chí duy nhất của liệu bạn đang trưởng thành hay không. Nếu
bạn thực sự trưởng thành trong tình yêu, chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy rằng tình
yêu còn lại và ghen tuông đã biến mất; tình yêu còn lại và sở hữu biến mất;
tình yêu còn lại và hận thù biến mất. Thuần khiết lớn, hồn nhiên lớn nảy sinh.
Hương thơm được toả vào trong linh hồn bạn. Cứ thiền và cứ yêu. Để yêu và thiền
là hai cánh. Để cho chúng giúp lẫn nhau.
Tôi đang chỉ cho bạn con đường gian truân, con đường thực sự
gian truân. Yêu một mình là tốt bởi vì không có gì để phản xạ, thiền một mình
là đơn giản bởi vì không có gương để phản xạ, nhưng thiền và yêu cùng nhau....
Tôi đang ném bạn vào chính mắt bão. Nhưng đó là cách duy nhất để người ta về
nhà.
Và khi mọi sự trở nên im lặng sau cơn bão, im lặng là sống động,
nó không phải là im lặng chết của nghĩa địa.
.... Đặc biệt trong mối quan hệ. Tôi đánh mất bản thân tôi.
Và điều rắc rối phức tạp thầy đã tạo ra qua nó! Đó là toàn thể công việc của
tôi ở đây - để tạo ra quấy rối cho bạn, để phái bạn vào cuộc hành trình mạo hiểm,
để đẩy bạn vào cách hiện hữu mới, vào phong cách mới, vào cái không biết, cái
không quen thuộc, cái lạ. Bạn sẽ muốn vẫn còn với cái quen thuộc bởi vì ở đó bạn
đã trở nên rất hiệu quả. Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để đẩy bạn lặp đi lặp
lại ra khỏi cái quen thuộc vào cái không quen thuộc bởi vì bất kì chỗ nào bạn
đã trở nên hiệu quả bạn đều trở thành máy móc. Máy là hiệu quả. Cho nên khi bạn
trở nên hiệu quả, biết rõ rằng bây giờ bạn phải di chuyển. Bây giờ điều này không
còn có giá trị gì, bạn phải đi. Bạn đã học được nó, bây giờ đi và học cái gì đó
khác.
Nếu một người vẫn còn là người học từng khoảnh khắc cuộc đời
mình, từ sinh tới chết, chỉ thế thì chứng ngộ mới tới, bằng không thì không tới
đâu.
Cho nên đừng bao giờ dừng lại ở bất kì đâu. Ai đó hỏi Phật
'Chứng ngộ là gì?' Và ông ấy nói, 'charaiveti, charaiveti' - cứ bước đi, cứ bước
đi, không bao giờ dừng, trở thành cuộc hành trình vĩnh hằng. Vâng, bạn có thể dừng
nghỉ qua đêm, bạn có thể nghỉ ngơi dưới cây, nhưng đừng làm nhà bạn ở đó. Để việc
trưởng thành vĩnh hằng là nhà duy nhất của bạn. Không có chỗ kết thúc cho nó -
đó là nghĩa của câu ngạn ngữ rằng Thượng đế là vô hạn. Không có chỗ kết cho nó.
Bạn cứ đi tới và đi tới và đi tới nhưng bạn không bao giờ thực sự tới. Bạn cứ tới
ngày một gần hơn và gần hơn nhưng bạn không bao giờ có thể nói rằng bạn đã tới...
thực tại là vô hạn thế, làm sao bạn có thể đòi nó ở trong nắm tay của bạn được?
Bây giờ tôi cảm thấy bất lực toàn bộ. Tốt. Bạn được phúc
lành đấy, Sahajo. Bất lực toàn bộ là ở trong tay của Thượng đế. Nếu bạn vẫn còn
cảm thấy rằng chút ít giúp đỡ là có thể qua nỗ lực riêng của bạn, thế thì Thượng
đế sẽ không sẵn có.
Có một câu chuyện hay.
Krishna vừa định ăn trưa, ông ấy đã bắt đầu, ông ấy đã cắn một
miếng, ông ấy đã nhai nhưng đột nhiên ông ấy nhảy lên và chạy ra cửa.
Rukmani, vợ ông ta nói, 'Anh làm gì vậy, trời đất? Anh đi
đâu? Vội gì? Điều này sao đột ngột thế!'
Thế là Krishna dừng ngay tại cửa, đợi một chốc, quay lại,
trông rất buồn, lại ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Rukmani thậm chí còn phân vân hơn. Cô ấy nói, 'Bây giờ anh
làm em thậm chí còn phân vân hơn. Sao anh nhảy lên bất thần thế để đi ra cửa và
tại sao anh quay lại? Anh nhảy lên cứ dường như nhà bị cháy. Em không thấy cái
gì xảy ra ở bất kì đâu cả. Và tại sao anh đã quay lại nếu như có cái gì đó xảy
ra?'
Krishna nói, 'Có cái gì đó. Một trong những người sùng kính
của anh đang đi trên đất trong thành phố nào đó. Và ông ấy đang hát bài ca của
anh, chơi trên chiếc đàn veena, nhảy múa trên phố, nhưng mọi người đang ném đá
và ông ấy và máu chảy ra từ trán ông ấy. Ông ấy đã không phản ứng lại chút nào,
ông ấy tuyệt đối im lặng, tuyệt đối định tâm, tuyệt đối bất lực. Anh được cần tới,
anh được cần tới để giúp ông ấy ngay lập tức.'
Và Rukmani said, 'Thế thì sao anh đã quay lại từ cửa nếu anh
được cần tới khẩn thiết thế?'
Krishna nói, 'Thế rồi không cần nữa. Khoảnh khắc anh đi tới
cửa ông ấy đã cầm hòn đá trong tay. Bây giờ ông ấy đang tự giúp mình. Sự giúp đỡ
của anh là không cần.'
Đây là chuyện ngụ ngôn hay. Thượng đế giúp bạn chỉ thực sự
là lúc bất lực toàn bộ, tuyệt đối bất lực. Trong tuyệt đối bất lực của bạn bản
ngã hoàn toàn bị mất đi. Tính bất lực là gì? Tính vô ngã. Tính vô ngã là tính bất
lực. Bạn không thể làm được cái gì. Làm sao bạn có thể hiện hữu được khi bạn
không thể làm được gì? Bản ngã vận hành qua người làm. Nếu bạn có thể làm chút
xíu thế thì tính bất lực không phải là toàn bộ. Và Thượng đế chỉ tới với bạn
khi bạn mất toàn bộ. Khi bạn thực sự bất lực, giúp đỡ tới.
Trở nên bất lực toàn bộ đi. Tôi không nghĩ, Sahajo này, rằng
bạn là bất lực toàn bộ đâu. Bạn đang cảm thấy bất lực nhưng không toàn bộ. Đi
sâu thêm chút ít vào trong nó đi. Và một khoảnh khắc sẽ tới, khoảnh khắc biến đổi
sẽ tới, nơi bạn biến mất và cái toàn thể lấy mọi thứ trong tay bạn.
Tôi cảm thấy quá mong manh, bị thầy sở hữu và sự hợp nhất tự
phát này. Trung tâm của cơn xoáy lốc ở đâu? Không đâu cả. Cơn xoáy lốc là trung
tâm. Làm mất bản thân bạn trong cơn xoáy lốc này bạn tìm thấy trung tâm. Nhưng
trung tâm này là không tách rời khỏi cơn xoáy lốc. Thượng đế là không tách rời
khỏi thế giới, linh hồn là không tách rời khỏi thân thể, tâm trí là không tách
rời khỏi vật chất, cái bên ngoài là không tách rời khỏi cái bên trong, cái thấp
hơn là không tách rời khỏi cái cao hơn. Nó là một thực tại, một thực tại vững
chắc. Đánh mất bản thân bạn trong nó và bạn sẽ thấy rằng cơn xoáy lốc là trung
tâm. Khoảnh khắc bạn đã tìm thấy rằng cơn xoáy lốc là trung tâm bạn đã tìm thấy
chân lí lớn, bạn đã về tới cửa từ đó bạn có thể đi vào điện thờ bên trong nhất
của cuộc sống, tình yêu, thiền, sự tồn tại.
Câu hỏi 2
Cái gì trong bụng mẹ của tôi - ma, hay dê, hay
Thượng đế?
Một câu hỏi khó bởi vì tôi không phải là người đọc bụng mẹ.
Đợi một chút. Thời gian sẽ chỉ ra ai ở trong bụng mẹ của bạn.
Một ông già được thay các tuyến trong hệ thống của ông ấy bằng
một bộ các tuyến của khỉ và không lâu sau đó thì lấy vợ. Lúc vợ ông ấy vào
phòng sản phụ thì ông ấy đợi ở ngoài cửa. Khi bác sĩ mở cửa ra ông chồng sán lại
ông ấy.
'Nó là gì vậy,' ông già cầu xin, 'con trai hay con gái?'
'Đừng nôn nóng thế,' bác sĩ nói. 'Đợi cho tới khi nó trèo xuống
từ cái đèn treo và tôi sẽ nói cho ông.'
Nếu bạn có các tuyến của khỉ được cấy trong bạn thì khỉ được
sinh ra. Cho nên bác sĩ nói, 'Đừng nôn nóng thế. Đợi cho tới khi nó trèo xuống
từ cái đèn treo và tôi sẽ nói cho ông.'
Đợi một chút, tôi không biết cách bạn đã quản lí, loại linh
hồn nào bạn đã mời vào trong bụng mẹ của bạn. Nhưng vài tham chiếu có thể được
thực hiện. Chúng chỉ là tham chiếu, phỏng đoán.
Bạn phải đã nghe tới câu ngạn ngữ: Hi vọng cái tốt nhất và
mong đợi cái tồi nhất. Cho nên tôi hi vọng nó là Thượng đế và tôi mong đợi nó
là ma. Nhưng đây là những cực đoan và cực đoan nói chung không xảy ra; điều xảy
ra thường là ở giữa, cho nên khả năng lớn hơn là ở chỗ nó là con dê. Dê chỉ là ở
giữa đường giữa Thượng đế và ma, ngã giao đường giữa Thượng đế và ma. Nhưng,
theo một cách nào đó, dê là tốt hơn cả hai bởi vì nếu Thượng đế được sinh ra
tôi sẽ không tìm ra một sannyasin mới bởi vì Thượng đế không cần là một
sannyasin, và nếu ma được sinh ra sẽ khó thuyết phục được nó, nó đã trong phục
vụ cho Quỉ.
Nhưng nếu dê được sinh ra nó sẽ là sannyasin đẹp, Swami
Goatananda Paramahansa.
Đợi đã!
Câu hỏi 3
Nếu Krishnamurti được chứng ngộ ông ấy phải thấy
điều thầy đang nói về bản thân ông ấy, đúng không? Cho nên tại sao ông ấy không
tới đây và tìm cho bản thân ông ấy một chiếc ghế và một hộp sô đa lạnh và ngả
lưng và quên hết mọi điều đó?
Ông ấy thấy điều tôi đang nói và tôi thấy điều ông ấy đang
nói, nhưng ông ấy sẽ không tới đây mà tôi sẽ không đi tới đó. Tôi làm điều của
tôi, ông ấy làm điều của ông ấy.
Nhớ lấy, ngay cả sau khi chứng ngộ tính duy nhất của cá nhân
vẫn còn nguyên. Tính duy nhất đó là sâu tới mức nó chưa bao giờ bỏ bạn. Khi một
người trở nên chứng ngộ tính duy nhất của người đó nở bừng thay vì biến mất. Nó
đi tới việc nở hoa. Vị Phật trở nên chứng ngộ theo cách riêng của mình. Chứng
ngộ là như nhau, kinh nghiệm về ánh sáng là như nhau, kinh nghiệm về chân lí là
như nhau, nhưng người kinh nghiệm có tính cá nhân, tính cá nhân duy nhất.
Chẳng hạn, trong đêm, trong đêm trăng tròn, trăng là một -
nhưng nó sẽ được phản xạ bởi biển theo cách khác, nó sẽ được phản xạ bởi sông
theo cách khác, nó sẽ được phản xạ bởi ao yên bình, mát mẻ theo cách khác.
Trăng là một nhưng biển sẽ phản xạ nó theo cách riêng của biển - sóng lớn sẽ nảy
sinh. Sông sẽ phản xạ nó theo cách riêng của sông - gợn sóng nhỏ, sóng nhỏ sẽ nảy
sinh. Ao yên bình, vũng nước im lặng, sẽ phản xạ nó theo cách riêng của chúng -
có gợn sóng. Trăng vẫn tĩnh lặng như vậy, phản xạ cũng không khác, nhưng phương
tiện của phản xạ là khác.
Cho nên điều tôi đang nói Krishnamurti thấy, điều ông ấy
đang nói tôi thấy - nhưng tôi sẽ cứ làm việc của tôi và ông ấy sẽ cứ làm việc của
ông ấy. Không có khả năng khác. Khi Phật trở nên chứng ngộ ông ấy vận hành theo
cách riêng của ông ấy. Khi Meera trở nên chứng ngộ bà ấy vận hành theo cách
riêng của bà ấy. Phật không thể nhảy múa và Meera nhảy múa đẹp thế. Buddha ngồi
im lặng dưới cây Bồ đề, thậm chí không có một thoáng chuyển động, ông ấy gần giống
như bức tượng.
Những tượng đầu tiên đã được tạo ra về Phật và không thể là
ngẫu nhiên mà ông ấy trông giống tượng thế. Thực ra, trong tiếng A rập - Urdu -
từ cho tượng là 'budh' và bản thân từ này tới từ Phật. Đó là những tượng đầu
tiên đã được tạo ra về bất kì người nào. Khó mà tạo ra tượng của Meera - bà ấy
là sự chuyển động thế, điệu vũ. Tượng của Phật là rất đơn giản và đá cẩm thạch
phản ánh ông ấy tốt hoàn hảo. Ngay cả khi ông ấy còn sống, ngồi dưới cây Bồ đề,
ông ấy gần như bức tượng đá cẩm thạch; không chuyển động, không lay động. Điều
đó là đẹp, nó có cái đẹp riêng của nó, nó có tính đa dạng riêng của nó. Và
Meera cũng đẹp.
Mahavir trở thành trần trụi khi ông ấy trở nên chứng ngộ,
Buddha tiếp tục dùng quần áo. Sự trần trụi của Mahavir là đẹp - hồn nhiên thế.
Krishna là khác toàn bộ, Christ là khác toàn bộ. Và thế rồi có người này, Lão Tử.
Không hai người chứng ngộ nào đã từng là như nhau, không thể được. Ngay cả những
người không chứng ngộ cũng không như nhau, làm sao người chứng ngộ có thể là
như nhau? Ngay cả người không chứng ngộ, bắt chước lẫn nhau, không thể phá huỷ
được tính cá nhân một cách hoàn toàn, toàn bộ. Họ phản ứng theo cách riêng của
họ cho dù họ cố gắng xoá chúng.
Xã hội muốn bạn xoá đi tính cá nhân của bạn một cách đầy đủ;
xã hội không thích các cá nhân. Nó thích bạn trở thành thành viên của xã hội,
không phải là cá nhân. Nó không muốn bạn trở nên độc lập, nó muốn bạn là móc nối
phụ thuộc và nó muốn bạn sống theo cách người khác sống. Khoảnh khắc bạn khẳng
định tính cá nhân của bạn, xã hội bước vào và đẩy bạn vào chỗ của bạn, nó buộc
bạn phải giống như những người khác. Có nguy hiểm khi bạn khẳng định tính cá
nhân của bạn, bởi vì bạn đang trở nên hỗn độn, bạn đang trở nên hỗn loạn.
Không, bạn phải tuân theo mệnh lệnh.
Nhưng ngay cả người không chứng ngộ, bị ép buộc bởi xã hội
và nhà nước và nhà thờ, vẫn duy trì tính cá nhân của họ. Thực sự không có cách
nào để vứt bỏ tính cá nhân của bạn một cách hoàn toàn. Cái gì đó duy nhất có đó
- bạn có thể làm gì? Bạn có thể ẩn đằng sau cùng quần áo, bạn có thể ẩn đằng
sau cùng mặt nạ, bạn có thể ẩn đằng sau cùng lời nói, cùng triết lí, cùng khẩu
hiệu, cùng lá cờ, nhưng dầu vậy, tất cả những điều này chỉ sâu như làn da. Gãi
một người và bạn sẽ thấy linh hồn cá nhân, duy nhất. Chưa bao giờ có người như
vậy trước đây, chưa bao giờ sẽ có lần nữa.
Hai kẻ hippie tới thăm một thành phố nhỏ ở Alaska thì họ
nghe thấy tiếng ầm ầm từ xa.
'Này, ông,' một kẻ hippie nói với một thổ dân. 'Tiếng ồn
điên dại đó là gì đấy?'
'Tiếng ồn đó nghĩa là tuyết lở đang bắt đầu,' một trong những
người địa phương nói. 'Trong quá khứ chúng tôi đã phải rời bỏ nơi đây vì để an
toàn.'
'Cậu,' người hippie thứ hai nói, 'tôi không chú ý cái này
đâu. Chúng ta đánh nó đi.'
'Anh có thể đi nếu anh muốn đi, 'người hippie số một la lên,
'nhưng tôi ở lại. Tôi có cảm giác thành phố này thực sự sẽ di chuyển đêm nay!'
Nếu bạn nhìn vào mọi người bạn sẽ thấy rằng trong các tình
huống tuyệt đối như nhau - hay thậm chí trong một tình huống - họ phản ứng khác
nhau, họ đáp ứng khác nhau.
Cho nên nói gì về người chứng ngộ? Họ giống như những đỉnh
núi, đỉnh Himalayas, tuyệt đối một mình, duy nhất. Đừng bao giờ so sánh hai người
chứng ngộ. Nếu bạn hiểu rõ, đừng bao giờ so sánh bất kì hai người nào - nhưng
ít nhất về hai người chứng ngộ không bao giờ so sánh, bởi vì bất kì cái gì bạn
nghĩ cũng sẽ sai.
Điều đó là rất tự nhiên. Nếu bạn ở gần tôi bạn rơi vào tình
yêu với tôi và một cách tự nhiên bạn bắt đầu nghĩ rằng đây là cách duy nhất để
được chứng ngộ. Thế rồi người chứng ngộ khác bắt đầu có vẻ sai bằng cách nào
đó, bởi vì bạn có ý tưởng cố định về chứng ngộ. Làm sao họ có thể là chứng ngộ
được? Nếu bạn ở cùng Krishnamurti cùng điều đó sẽ xảy ra ở đó - bạn sẽ rơi vào
tình yêu với ông ấy và bạn sẽ bắt đầu nghĩ rằng đây là cách duy nhất một người
có thể được chứng ngộ.
Thận trọng về ngu xuẩn này. Có nhiều khả năng về người chứng
ngộ như có những người không chứng ngộ. Mọi người sẽ là duy nhất khi người đó
trở nên chứng ngộ. Người đó sẽ là đoá hoa, mới, vô song. Và bao giờ cũng nhớ,
Thượng đế yêu sự đa dạng. Đó là lí do tại sao có nhiều đa dạng thế - có hàng
triệu dạng và chưa bao giờ lặp lại.
Krishnamurti là đẹp, Phật cũng vậy, George Gurdjieff cũng vậy,
Raman cũng vậy, Ramakrishna cũng vậy. Họ tất cả đều đẹp. Nếu bạn rơi vào tình
yêu với một người chứng ngộ, đừng để tình yêu làm cho bạn mù quáng. Nếu bạn tỉnh
táo bạn sẽ cứ yêu tôi, nhưng điều đó sẽ không làm bạn mù quáng. Bạn sẽ có thể
hiểu rằng có những khả năng khác nữa. Mọi khả năng là không được vét cạn bởi
tôi, không thể được vét cạn bởi tôi. Không ai có thể vét cạn mọi khả năng.
Và điều hay là không ai có thể vét cạn mọi khả năng bằng
không thì Phật hay Lão Tử hay Mahavira hay Phật chắc đã vét cạn hết mọi khả
năng rồi. Thế thì chúng ta đã từng làm gì ở đây?
Câu hỏi 4
Khác biệt gì giữa đặc biệt và là duy nhất?
Là duy nhất là bản tính của mọi người, là đặc biệt là tương
đối. Khi bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn là đặc biệt bạn đang so sánh bản thân
mình với ai đó. Đặc biệt: trong so sánh với ai đó; duy nhất: không có so sánh.
Duy nhất nghĩa là bạn là một mình như bạn vậy - làm sao bạn có thể được so
sánh? Bạn không thể so sánh chiếc xe hơi với con voi. Chúng khác nhau thế, làm
sao bạn có thể so sánh được? Từng cá nhân là khác với cá nhân khác tới mức
không có khả năng nào để so sánh.
Tính duy nhất là bản tính của mọi người, nhưng tính đặc biệt
là tính so sánh. Tính duy nhất là tôn giáo, tính đặc biệt là chính trị. Khi bạn
nói rằng bạn là đặc biệt bạn đang tuyên bố rằng bạn là cao hơn, cao siêu hơn
người khác; rằng người khác là thấp hơn, thấp kém hơn bạn. Bạn đem người khác
vào khi bạn dùng từ 'đặc biệt' và điều này là bạo hành. So sánh bản thân bạn với
ai đó theo bất kì cách nào cũng đều là bạo hành bởi vì người đó là người đó và
bạn là bạn và cả hai khác nhau thế. Chính ý tưởng về so sánh là ngu xuẩn.
Và qua so sánh khổ nảy sinh: hoặc bạn cảm thấy bạn kém cỏi,
thế thì có khổ, hoặc bạn bắt đầu cảm thấy bạn cao siêu, thế nữa cũng có khổ. Nếu
bạn cảm thấy cao siêu, bản ngã nảy sinh - và bản ngã bị đau. Nếu bạn cảm thấy
kém cỏi, bản ngã bị thương - và những vết thương đó gây đau. Và bạn có thể cảm
thấy cao siêu với người này nhưng về người khác thì sao? Ngày này hay ngày khác
bạn có thể bắt gặp ai đó mà bạn cảm thấy kém cỏi với người đó. Với người này bạn
có thể cảm thấy thông minh, với người khác bạn có thể giống như người lùn. Với
người này bạn có thể cảm thấy đẹp, với người khác bạn có thể bắt đầu cảm thấy xấu.
Mang ý tưởng so sánh bạn đang mang hạt mầm của ốm bệnh điều
sẽ tạo ra khổ và không gì khác. So sánh tạo ra địa ngục. Cõi trời là không gian
bên trong nơi bạn sống cuộc sống không so sánh. Bạn đơn giản sống bản thân bạn,
đó là cuộc sống của bạn, bạn là bạn, nghĩ về cái đẹp của nó, cái thuần khiết vô
cùng của nó. Bạn đơn giản là bạn. Thế thì bạn có đẹp không? Bạn có xấu không? Bạn
thông minh hay không thông minh? Nếu bạn đơn giản là bạn và không có so sánh,
làm sao bạn có thể nói bạn là thế này hay thế nọ? Thế thì cả hai biến mất. Nảy
sinh neti-neti, không cái này không cái nọ. Thế thì bạn đơn giản ở đó.
Nghĩ mà xem... toàn thế giới biến mất và bạn một mình còn lại.
Thượng đế lấy đi toàn thể thế giới và chỉ bạn còn lại, không ai khác. Thế thì bạn
sẽ là gì - mạnh, yếu, thông minh, không thông minh, đẹp, xấu? Thế thì bạn sẽ là
ai? Mọi so sánh sẽ biến mất, bạn đơn giản sẽ là bản thân bạn. Đó là cách hiện hữu.
Ngay bây giờ, là điều đó đi! Đừng tạo ra khổ không cần thiết
cho bản thân bạn và cho người khác. Bắt đầu sống cuộc sống duy nhất đi.
Tính duy nhất là bản tính của mọi người. Với cảm giác về việc
là đặc biệt, tham vọng đi vào, so sánh đi vào, ghen tị đi vào, xung đột đi vào.
Bạn trở thành chính trị. Thế thì bạn bắt đầu kéo người khác xuống vì bạn phải
là cao siêu. Thế thì bạn bắt đầu tranh đấu, vật lộn, và thế thì bạn bắt đầu
dùng mọi phương tiện. Bạn phải chứng minh và thực hiện và cả đời bạn bị phí
hoài trong cái vô nghĩa này.
Ba chính khách tham vọng đang bước đi trên bãi biển, lập kế
hoạch nước đi chiến lược để đánh bại đối thủ mạnh, thì họ bắt gặp Mulla
Nasrudin đang bắt cua. Mỗi con cua bị bắt, Mulla lại cho nó vào trong cái giỏ
đan bằng liễu gai.
Nhìn vào giỏ chứa, một trong các chính khách cảnh báo cho
Nasrudin, 'Mulla, anh phải đậy giỏ lại chứ. Nếu anh không cẩn thận cua sẽ bò ra
và đi mất đấy.'
'Ồ, tôi chẳng cần đậy gì đâu,' Nasrudin giải thích. 'Những
con cua này là các chính trị gia bẩm sinh và nếu một con cua cố trèo lên, các
con khác sẽ kéo nó xuống.'
Đây là điều đang liên tục xảy ra trong cuộc sống. Bạn đang
kéo người khác xuống, người khác đang kéo bạn xuống, và cả đời bị phí hoài
trong vật lộn không cần thiết. Cứ là bản thân bạn thôi và bạn là duy nhất. Và
tính duy nhất đó là không bạo hành.
Đừng bao giờ cố là đặc biệt. Trong chính ý tưởng về đặc biệt
bạn đang cảm thấy kém cỏi. Trong chính ý tưởng về cao siêu với ai đó hay kém cỏi
với ai đó, bạn đã mất tiếp xúc với bản thân bạn, với tính duy nhất của bạn.
Trong chính ý tưởng đó bạn đã trở thành kẻ thù riêng của bạn. Bây giờ bạn sẽ
trong rắc rối, bạn sẽ tạo ra ngày càng nhiều khổ hơn cho bản thân bạn và cho
người khác, bạn sẽ tạo ra những gợn sóng của khổ khắp quanh bạn.
Một người đơn giản thảnh thơi trong tính duy nhất của người
đó là người tạo ra gợn sóng phúc lạc quanh mình. Người đó sống trong phúc lạc
và người đó tạo ra dao động của phúc lạc cho người khác nữa. Nếu bạn ở quanh một
người như vậy bạn sẽ đột nhiên được mưa rào với an bình lớn và tình yêu và im lặng
và hạnh phúc - bởi vì người đó hạnh phúc. Khoảnh khắc bạn chấp nhận tính duy nhất
của mình, tính cá nhân của mình, làm sao bạn có thể bất hạnh được?
Nghĩ điều đó theo cách này: Thượng đế chưa bao giờ tạo ra bất
kì ai khác giống bạn và ngài sẽ không bao giờ tạo ra bất kì ai khác như bạn.
Thượng đế đã tạo ra chỉ một bạn thôi - chỉ một bạn, nhớ lấy - và ngài không bao
giờ sẽ lặp lại bạn lần nữa. Đây là tính duy nhất của bạn. Cảm thấy biết ơn, cảm
thấy cám ơn đi. Một khi bạn bắt đầu so sánh bạn cảm thấy không biết ơn. Tại sao
ngài đã tạo ra ai đó đẹp hơn bạn, hay ai đó thông minh hơn bạn? Bạn đang mang
khổ quanh bản thân bạn. Ngài đã tạo ra duy nhất bạn, ngài đã ban tặng tính duy
nhất lên bạn. Nó là món quà. Tính duy nhất là món quà của Thượng đế, tính đặc
biệt là nỗ lực riêng của bạn. Nỗ lực của bạn sẽ không hữu dụng gì mấy, việc làm
của bạn bao giờ cũng chứng tỏ việc không làm của bạn.
Người tham vọng trở nên độc ác và gay gắt; người tham vọng
trở thành tựa như đá, họ mất sự mềm mại, họ trở nên đóng. Tim họ không còn như
hoa. Làm sao bạn có thể như hoa được khi bạn phải tranh đấu và vật lộn? Và đó
là thế giới rất khó khăn nữa - cạnh tranh cắt cổ ở mọi nơi. Mọi người đều ở
ngay cổ bạn và bạn ở cổ của mọi người; mọi người đều cố phá huỷ bạn và bạn đang
cố phá huỷ mọi người. Bạn sẽ tìm đâu ra chỗ dừng cho sáng tạo? Bạn sẽ thấy đột
phá ở đâu? Bạn sẽ tận hưởng ở đâu và thế nào?
Không, mọi khoảnh khắc của cái gọi là vui vẻ của bạn sẽ chỉ
là khi bạn có khả năng nghiền nát ai đó, khi bạn có khả năng phá huỷ ai đó.
Nhưng làm sao phá huỷ có thể đem lại niềm vui được? Nó không phải là luật của
cuộc sống.
Một người bán tạp phẩm bán một số hàng tạp phẩm trong xe của
mình, vào một sáng anh đâm và làm bị thương nặng một bà già. Bà già kiện anh ta
và thu được số tiền bồi thường lớn. Vài tuần sau anh ta đâm vào một ông già.
Ông già cũng kiện anh ta và thu được số tiền bồi thường lớn, điều gần như làm
cho anh ta khánh kiệt.
Một chủ nhật người bán tạp hoá đang ngồi ở nhà thì con anh
ta chạy vào qua cửa. 'Bố ơi! Bố ơi!' đứa con trai nhỏ kêu lên. 'Mẹ bị xe du lịch
một trăm tám mươi mã lực chẹt chết rồi.'
Mắt người bán tạp hoá tràn đầy nước mắt, và trong tiếng nói
run rảy với xúc động thực, anh ta kêu lên, 'Ơn Trời, cuối cùng vận may đã đổi.'
Vợ anh ta chết trên đường nhưng anh ta nói, 'Ơn Trời, cuối
cùng vận may đã đổi.' Bây giờ anh ta có thể kiện ai đó và kiếm lại cả số tiền.
Tâm trí tham vọng, tâm trí tham lam, tâm trí ghen tị, trở
nên cứng rắn, như đá. Và xin nhớ, nếu bạn như đá bạn sẽ làm đau người khác -
nhưng đó chỉ là điều phụ, bạn sẽ làm đau bản thân bạn liên tục. Chỉ thỉnh thoảng
đá của bạn mới làm đau người khác nhưng tính đá của bạn sẽ làm bạn đau liên tục,
hai mươi bốn giờ, hết ngày nọ tới ngày kia, hết năm nọ tới năm kia.
Đá sẽ có đó trong tim bạn dày vò, làm đau, làm bị thương.
Người ta hạnh phúc chỉ khi người ta tinh tế như hoa, mềm mại,
hoa sen. Để còn là hoa sen người ta phải bỏ tất cả so sánh, mọi ghen tị - và
chúng đằng nào cũng là ngu xuẩn, vô nghĩa.
Câu hỏi 5
Tôi đã ở đây hai năm không làm gì để cải tiến
bản thân mình, chỉ đọc, ăn, ngủ, trôi giạt. Bây giờ tôi cảm thấy trống rỗng và
mất hút như ngày tôi tới. Có vấn đề gì trong việc ở lâu hơn không?
Đây là từ Sambuddha.
Điều đầu tiên, Sambuddha, bạn đã không chỉ đọc, chỉ ăn, chỉ
ngủ, chỉ trôi giạt đâu. Nếu bạn đã làm những điều đó bạn chắc đã chứng ngộ bây
giờ rồi. Đó là trạng thái thảnh thơi tối thượng - chỉ ăn, chỉ đọc.... Không, bạn
phải đã làm cả nghìn lẻ một thứ nữa. Trong khi đọc bạn phải đã nghĩ nhiều, nhiều
thứ; trong khi ăn bạn phải đã nghĩ; ngay cả khi ngủ bạn phải đã mơ....
Một điều: nếu bạn có thể thực sự làm điều này, thế thì không
cái gì khác là cần cả - cái đó là tất cả. Chính điều tối thượng trên sadhana là
chỉ làm điều bạn đang làm trong khoảnh khắc đó mà không có ý nghĩ khác can nhiễu
vào. Ăn, bạn đơn giản ăn.
Không một ý nghĩ chuyển trong tâm trí bạn. Ăn, bạn chỉ là
người ăn; bước đi, bạn chỉ là người bước; nghe, bạn chỉ nghe.
Nhưng không, khi bạn nghe bạn không chỉ nghe, bạn diễn giải,
phê bình, nói có, nói không, đồng ý, bất đồng. Bạn không nghe, bạn đang làm cái
gì đó khác. Bạn nghe đấy, chắc chắn, nhưng bạn không lắng nghe.
Một cậu bé được mang tới nhà phân tâm. Người mẹ đã đem cậu
bé tới nói một lúc lâu và nhà phân tâm phát chán. Thế rồi, khi ông ta vớ được
cơ hội, ông ta phun ra nhiều điều. Đứa bé phát chán, và nhà phân tâm, thấy rằng
cậu bé không lắng nghe điều ông ta nói, đang ở đâu đó khác, nói, 'Cháu thấy khó
khi nghe bác à?'
Đứa bé nói, 'Không, cháu không thấy khó nghe nhưng cháu thấy
khó lắng nghe.'
Việc nghe là hoàn hảo. Nếu tai bạn lành mạnh bạn nghe hoàn hảo
- nhưng việc nghe không phải là lắng nghe. Lắng nghe có chiều sâu cho nó; lắng
nghe nghĩa là tâm trí yên tĩnh, tĩnh lặng, không ý nghĩ vẩn vơ trong nó. Bằng
không bạn cứ diễn giải và bạn chắc chắn sẽ diễn giải nó theo cách riêng của bạn.
Một bà già, đang đi cùng con chó, quyết định đi vào siêu thị
địa phương nơi không cho chó vào. Bà ấy buộc con chó ở chỗ ống nước cứu hoả.
Ngay khi con chó bị buộc vào thì mọi con chó lân cận được thả lỏng bắt đầu đánh
hơi con vật không được bảo vệ. Viên cảnh sát ở góc phố; nhìn thấy điều xảy ra,
gọi bà già lại và bảo bà ấy rằng bà ấy không được để con chó ở đó một mình.
Bà ấy hỏi anh ta tại sao và anh ta nói, 'Thưa bà, con chó của
bà đang muốn.'
Bà ấy trả lời, 'Ăn chứ gì, nó ăn mọi thứ.'
Anh ta phản đối, 'Con chó phải được chăm sinh nở.'
Bà già đáp, 'Nó ăn bánh mì, bánh ngọt; bất kì cái gì ông cho
nó, nó đều ăn.'
Hoàn toàn thất vọng anh ta nói, 'Con chó đó phải đẻ!'
Bà già nhìn chằm chằm vào mắt anh ta và đáp. 'Vậy thì cho nó
đẻ. Tôi bao giờ cũng muốn có một con chó cảnh sát.'
Cách bạn nghe tuỳ thuộc vào bạn. Tâm trí bạn liên tục tạo ra
diễn giải riêng của nó.
Không, Sambuddha, không thể có chuyện bạn đã chỉ đọc, ăn, ngủ,
trôi giạt. Nếu bạn có thể làm điều đó thì chẳng cái gì khác được cần cả.
Điều thứ hai: Tôi đã ở đây hai năm không làm gì để cải tiến
bản thân mình. Đó là điều tôi đã bảo Sambuddha đừng làm gì để cải tiến. Nhưng
anh ấy phải đã quan sát từ khoé mắt anh ấy lặp đi lặp lại để xem liệu cải tiến
này đang xảy ra hay không. Khi tôi nói với bạn đừng làm gì để cải tiến bản thân
bạn, bạn đồng ý chỉ cải tiến. Bạn đồng ý vậy mà bạn không đồng ý. Bạn nói,
'Vâng, nếu đó là cách để cải tiến, tôi sẵn sàng.'
Nhưng bạn bỏ lỡ vấn đề! Bạn bỏ lỡ tuyệt đối. Bạn nói. 'Vâng,
nếu đó là khả năng duy nhất để cải tiến....' Sâu trong vô thức đó là cách logic
diễn ra. 'Osho nói vứt bỏ mọi ý tưởng cải tiến, vậy tôi sẽ làm' và thế rồi bạn
liên tục quan sát điều đang xảy ra. Thế rồi một tháng trôi qua, hai tháng trôi
qua, một năm trôi qua, bây giờ hai năm đã trôi qua... và cải tiến đã không xảy
ra.
Nó không thể xảy ra được bởi vì bạn vẫn tìm nó. Nó có thể xảy
ra chỉ khi toàn thể ý tưởng này đã trở thành đơn giản ngu xuẩn, khi bạn đã vứt
bỏ nó. Nếu ý tưởng về cải tiến còn tiếp tục, không biến đổi nào là có thể - bởi
vì chính ý tưởng này tới từ bản ngã. Bản ngã muốn cải tiến.
Nhớ khác biệt giữa cải tiến và biến đổi. Tôi ở đây để giúp bạn
được biến đổi, chuyển hoá, bạn ở đây để cải tiến bản thân bạn - đó là chỗ ngôn
ngữ của chúng ta khác biệt. Bạn ở đây để thêm nhiều kinh nghiệm vào cuộc đời bạn
để trở nên đáng yêu hơn chút ít, có tính thiền hơn chút ít. Bạn ở đây để trang
điểm cho bản thân bạn thêm chút ít, để thành công trong cuộc sống, để có nhiều
hài lòng hơn. Bạn ở đây để cải tiến, bạn không ở đây để chết và được tái sinh.
Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để phá huỷ bạn hoàn toàn
sao cho bạn có thể được tạo ra theo cách mới toàn bộ. Tôi muốn tạo ra sự ngắt
quãng trong cuộc sống của bạn - bạn muốn cùng sự tiếp tục. Sambuddha muốn
Sambuddha cải tiến, anh ấy muốn trang điểm thêm nào đó, huân chương vàng thêm
nào đó - nhưng trung tâm gốc vẫn còn như cũ. Đó là vấn đề và đó là lí do tại
sao biến đổi không thể xảy ra được.
Ngay cả bạn có cải tiến, chẳng cái gì sẽ xảy ra.
Tôi đã nghe nói về một bà già đi xem hát. Đột nhiên tai bà ấy
bắt đầu ù ù. Bà ấy là bà già và thỉnh thoảng cái gì đó đi sai với tai bà ấy cho
nên bà ấy dừng nghe mọi thứ. Nhưng bà ấy nghĩ rằng nó phải vậy vì bà ấy ngồi xa
sân khấu tới mức bà ấy không thể nghe được.
Thế là bà ấy chuyển chỗ ngồi và đi lên trước, nhưng ở đó bà ấy
cũng không thể nghe được gì.
Một cách tự nhiên bà ấy nghĩ, 'Có thành vấn đề gì? Âm thanh
của phòng này là không tốt. Có thể mọi người ngồi ở bao lơn nghe thấy.' Bà ấy
nhìn lên và mọi người trông rất thích thú cho nên bà ấy đổi vé và đi vào bao
lơn. Bà ấy lại chả nghe thấy gì.
Người quản lí, thấy rằng bà ấy đã đổi vé lặp đi lặp lại, đi
tới bà ấy và hỏi bà ấy có chuyện gì. Bà ấy nói, 'Cái gì đó sai. Âm thanh của
nhà hát này là không tốt, bởi vì bất kì chỗ nào tôi tới tôi đều không thể nghe
được.' Và người quản lí nói, 'Thưa bà, có thể cái gì đó sai với tai bà.'
Bây giờ nếu cái gì đó sai với tai bạn, bạn có thể đổi chỗ
nhưng chẳng cái gì sẽ xảy ra, không cải tiến nào sẽ xảy ra. Bạn sẽ phải đổi cái
gì đó bên trong bạn. Nếu bản ngã có đó bạn có thể cải tiến - nếu bạn nghèo, bạn
có thể trở nên giầu; nếu bạn vô đạo đức, bạn có thể trở nên đạo đức: nếu bạn là
tội nhân, bạn có thể trở thành thánh nhân. Bạn có thể đổi ghế, bạn có thể chuyển
từ sàn ra bao lơn, nhưng không cái gì sẽ xảy ra bởi vì bản ngã của bạn có đấy.
Bạn sẽ vẫn còn trong cũng khổ sở đó. Cái nhãn có thể đổi, cái tên có thể đổi,
nhưng khổ vẫn còn y nguyên.
Nỗ lực của tôi ở đây là để giúp bạn vứt bỏ bản ngã của bạn.
Và khó khăn lớn nhất trong vứt bỏ bản ngã là vứt bỏ kế hoạch này để cải tiến. Bản
ngã tồn tại bằng lập kế hoạch: cải tiến thế nào, làm sao trở nên ngày một nhiều
hơn, làm sao trở nên vĩ đại, làm sao trở thành anh hùng, làm sao trở thành Phật.
Đó là cách bản ngã tồn tại - bằng việc phóng chiếu.
Tôi bảo Sambuddha vứt bỏ mọi phóng chiếu - chỉ hiện hữu. Bây
giờ, sau hai năm, anh ấy nói: Tôi đã ở đây hai năm không làm gì để cải tiến bản
thân mình.... Không, bạn đã không làm gì chỉ để cải tiến bản thân bạn. Đó là điều
bạn đã làm và đó là lí do tại sao bạn đã thất bại và bạn sẽ liên tục thất bại.
Nhìn vào trong toàn thể hiện tượng này, đi sâu hơn vào trong
tâm trí riêng của bạn và xem điều bạn đã làm. Trên bề mặt bạn không làm gì,
nhưng bạn đã chờ đợi cho biến đổi xảy ra. Điều tôi đang nói là: quên về tương
lai đi và sống cái bây giờ. Bây giờ là thời gian duy nhất và ở đây là không
gian duy nhất. Sống bây giờ và ở đây.
Quên chuyện cải tiến đi, quên về biến đổi đi. Thế thì một
ngày nào đó nó xảy ra - nhưng chỉ khi bạn đã hoàn toàn quên về nó, chỉ thế
thôi. Nếu bạn nhớ điều đó, bạn vận hàng như rào chắn.
Tôi đã ở đây hai năm không làm gì. Không làm gì không dễ thế
đâu. Sambuddha, không làm gì nghĩa là cho phép cái toàn thể làm mọi thứ, cho
phép Đạo xảy ra đấy. Không làm gì là điều vĩ đại nhất trên thế gian. Nếu một
người có thể không làm gì thế thì mọi thứ xảy ra, thế thì mọi điều là có thể, bởi
vì không làm gì nghĩa là người ta trở thành cái không, không ai cả, trống rỗng.
Và từ cái trống rỗng đó nảy sinh mọi thứ đang đấy, và điều đó là có thể, mọi thứ
là tiềm năng. Từ cái trống rỗng mở ra hoa sen của bản thể.
Bây giờ tôi cảm thấy như trống rỗng và mất hút như ngày tôi
tới. Bạn đã đổi chỗ nhưng, bởi vì bạn điếc, bạn chỉ có thể ra bao lơn, bạn có
thể lên ghế hàng trước, bạn có thể đi tới ghế hàng sau và không cái gì sẽ xảy
ra. Vâng, trong hai năm hay hai trăm năm hay hai trăm kiếp, chẳng cái gì sẽ xảy
ra. Thay đổi chỉ tới khi bạn không còn quan tâm tới thay đổi, khi bạn không còn
quan tâm tới bất kì cải tiến nào, khi bạn là trong chấp nhận toàn bộ, khi 'như
thế' xảy ra.
Nhưng một điều đã xảy ra. Khi bạn tới hai năm trước đây tôi
đã biết rõ rằng bạn đã không nhận biết về cái trống rỗng của bạn. Bây giờ bạn
nhận biết. Đó là cái gì đó đã xảy ra. Bây giờ bạn nhận biết nhiều hơn về cái trống
rỗng của bạn, nhận biết nhiều hơn về khổ của bạn, nhận biết nhiều hơn rằng bạn
không đi đâu cả, rằng không cái gì xảy ra. Điều này là tốt. Nhận biết này sẽ trở
nên ngày một xuyên thấu hơn, sẽ trở nên ngày một trong suốt như pha lê hơn, và
một ngày nào đó nhận biết này sẽ đi tới một điểm, một kết luận, nơi bạn sẽ thấy
rằng không cái gì đã bao giờ xảy ra.
Ngay bây giờ bạn nghĩ chẳng cái gì đang xảy ra cho bạn, điều
này là bắt đầu. Một ngày nào đó bạn sẽ đi tới hiểu rằng không cái gì đã bao giờ
xảy ra. Không cái gì đã bao gì xảy ra - không chỉ cho bạn, không cho ai cả.
Không cái gì đã bao giờ xảy ra. Làm sao cái gì có thể xảy ra được? Mọi cái đang
đấy, là đang đấy. Cái gì khác có thể có? Và trong khoảnh khắc đó mọi sự xảy ra.
Phật tìm chứng ngộ trong sáu năm. Nhớ lấy, bạn mới ở đây chỉ
hai năm. Trong sáu năm ông ấy đã tìm vất vả và ông ấy đã làm mọi điều; bất kì
cái gì được nói cho ông ấy, ông ấy đã nhịn ăn, thiền, làm yoga, làm mọi thứ mà
được bảo cho ông ấy, làm mọi thứ mà ông ấy đã nghe nói, làm mọi thứ sẵn có theo
truyền thống. Ông ấy đã thử tất. Ông ấy đi tới nhiều thầy và ông ấy là người
tìm kiếm vĩ đại tới mức từng thầy ông ấy tới đều trở nên quan tâm tới ông ấy.
Và tìm kiếm của ông ấy chân thực, ông ấy nghiêm chỉnh, khao khát của ông ấy
đích thực tới mức cho dù ông ấy đã không đạt tới mục đích, các thầy vẫn muốn
ông ấy kế tục họ, là người kế tục của họ.
Bất kì khi nào ông ấy đi mọi thầy đều bảo ông ấy, 'Ở đây đi.
Đừng bỏ ta. Ông sẽ là người kế tục của ta.' Nhưng ông ấy nói, 'Tôi sẽ làm gì
như người kế tục của thầy? Tôi chưa đạt tới. Tôi không biết đích xác cuộc sống
là gì. Tôi không quan tâm tới việc là người kế tục hay trở thành thầy vĩ đại,
tôi quan tâm tới việc biết. Tôi thậm chí chưa là đệ tử nên làm sao tôi có thể
là thầy được?' Và ông ấy bỏ đi.
Sau sáu năm vật lộn vất vả, vật lộn gay go, rất tích cực, một
hôm ông ấy đi tới hiểu ra rằng chẳng cái gì là có thể, chẳng cái gì đã bao giờ
xảy ra, chẳng cái gì đã bao giờ xảy ra cho bất kì ai, rằng ông ấy đã tìm kiếm
trong vô vọng, toàn thể việc tìm kiếm là vô tích sự. Đây không phải là thất vọng,
nhớ lấy, đây là vô vọng, nó là hiểu biết lớn. Một ánh sáng lớn tới ông ấy - rằng
không cái gì đã bao giờ xảy ra, bất kì cái gì đang đấy, là đang đấy. Cái đang đấy,
là đang đấy, và cái không đang đấy, là không đang đấy.
Cho nên ông ấy ngồi dưới cây Bồ đề và quên tất cả về vật lộn
của ông ấy - và chính đêm đó ông ấy đã trở nên chứng ngộ. Khoảnh khắc ông ấy vứt
bỏ mọi vật lộn và trở nên không căng thẳng, lo âu biến mất. Không có đâu mà đi
cho nên ông ấy ở đó trong khoảnh khắc đó, toàn bộ, không ham muốn nào còn lại,
không niết bàn, không moksha, không chứng ngộ. Không cái gì đã bao giờ xảy ra;
bất kì cái gì đang đấy, là đang đấy.
Ông ấy nghỉ ngơi. Sau sáu năm ông ấy ngủ không mơ bởi vì mơ
chỉ tới vì bạn ham muốn. Mơ là phản án của ham muốn của bạn. Không mơ. Cả đêm
ông ấy ngủ. Ông ấy ngủ lần đầu tiên - nó gần như là samadhi. Đến sáng khi ông ấy
mở mắt ra đã không còn nỗ lực nào ngay cả để mở mắt. Nghe điều đó cho rõ: không
có nỗ lực nào, giấc ngủ là toàn bộ cho nên mắt mở ra. Đó là cách kinh sách Phật
giáo nói điều đó, ông ấy đã không mở mắt, bởi vì ông ấy không có đó. Với giấc
ngủ đầy đủ, mắt mở ra. Người làm đã mất, hoàn toàn mất. Không có ai để mở mắt,
nó là hiện tượng tự nhiên - hệt như nụ nở ra trong buổi sáng mai bởi vì nó sẵn
sàng nở ra, năng lượng sẵn sàng mở ra. Cây không cố mở nó. Phật thấy mắt ông ấy
mở ra và ông ấy nhìn lên trời và ngôi sao cuối cùng đang biến mất. Và với ngôi
sao cuối cùng đó đang biến mất ông ấy đã biến mất hoàn toàn, mãi mãi.
Và ông ấy cười. Nó đơn giản thế. Ông ấy đã làm cho nó thành
khó bởi việc làm của ông ấy, bởi nỗ lực của ông ấy.
Sambuddha, nếu bạn thực sự bỏ nỗ lực của bạn, không ai chắn
con đường, bạn có thể trở nên chứng ngộ ngay chính khoảnh khắc này. Khi có liên
quan tới tôi, bạn đã chứng ngộ rồi, đấy chỉ là ảo tưởng của bạn rằng bạn không
chứng ngộ. Cái ngày tôi trở nên chứng ngộ toàn thể sự tồn tại trở nên chứng ngộ
với tôi; kể từ ngày đó, tôi chưa bao giờ bắt gặp một người không chứng ngộ. Bạn
có thể nghĩ bạn không chứng ngộ nhưng đó là việc nghĩ của bạn thôi, nó không
đúng, nó không phải là chân lí. Tôi biết bạn chứng ngộ rồi, đó là lí do tại sao
tôi cho bạn cái tên đẹp thế - Sambuddha. Nó có nghĩa là người được chứng ngộ. Với
tôi bạn chứng ngộ, Sambuddha; với bạn, bạn không chứng ngộ. Cho nên vứt bỏ ý tưởng
của bạn về con người bạn và bản ngã bạn đi, nó đã là hoàn cảnh rồi.
Và bạn nói: Bây giờ tôi cảm thấy trống rỗng và mất hút như
ngày tôi tới. Không, bạn nhiều nhận biết hơn về cái vô vọng của bạn. Ngày bạn tới
bạn đầy ham muốn, ngày bạn tới bạn đầy hi vọng. Tôi nhớ rất rõ, bạn có thể đã
quên. Bạn tới tôi chỉ bởi vì hi vọng, bằng không sao bạn phải tới tôi? Để làm
gì? Bạn tới tôi trong hi vọng rằng bạn sẽ đạt tới. Bạn đầy hi vọng. Và bạn đang
làm nhiều điều - thiền, nhóm - và bạn đang tận hưởng trò này. Và thế rồi tôi
nói, 'Không làm gì cả.' Và bạn rất sung sướng tưởng rằng bây giờ bạn phải đã đạt
tới một trạng thái rất cao - đó là lí do tại sao tôi nói, 'Không làm gì cả.'
Nhưng thế thì bạn trở nên chán nản - rằng tôi đã quan sát suốt hai năm. Bây giờ
bạn cảm thấy rất, rất vô vọng.
Nhưng mọi sự đã thay đổi. Vô vọng này là tốt. Hi vọng kia là
ảo tưởng, vô vọng này là trên đường đúng. Nếu bạn thực sự hiểu rằng không cái
gì đã bao giờ xảy ra, rằng không cái gì có thể xảy ra theo bản tính của mọi vật,
rằng tất cả đều đã có đó rồi, thế thì không cải tiến nào là có thể. Làm sao bạn
có thể cải tiến được Thượng đế? Làm sao bạn có thể cải tiến được cái toàn thể?
Cái hoàn hảo là hoàn hảo, làm sao bạn có thể làm cho nó hoàn hảo hơn? Không có
cách nào.
Khi hiểu biết này đi sâu thêm một chút.... Khoảnh khắc này
đang tới. Nếu bạn không trốn đi, khoảnh khắc này đang tới. Nhưng nhớ, đừng bắt
đầu hi vọng bởi vì tôi nói rằng khoảnh khắc này đang tới, bằng không lần nữa bạn
sẽ lắng đọng và bạn sẽ bắt đầu nhìn từ khoé mắt để xem khoảnh khắc đang tới.
Khoảnh khắc này chỉ có thể tới khi bạn dừng mọi cái vô nghĩa của việc phải trở
thành cái gì đó, làm cái gì đó, là cái gì đó.
Tình huống này là khác. Bạn ít hi vọng hơn. Đó là lí do tại
sao bạn nói: Có vấn đề gì trong việc ở lâu hơn không? Chẳng bao giờ có vấn đề
gì. Ngay chính chỗ đầu tiên đã không có vấn đề ở lại đây. Nhưng cũng không có vấn
đề đi bất kì đâu; thực ra, không có vấn đề gì cả! Cho nên nếu bạn muốn đi, bạn
có thể đi nhưng không có vấn đề gì, nhớ lấy. Nếu bạn muốn ở, thì ở, nhưng nhớ,
không có vấn đề gì. Và bạn sẽ phải ở đâu đó cho nên tại sao không ở đây?!
Nhưng thảnh thơi bởi vì không có vấn đề gì. Bạn có thể thảnh
thơi.
Tâm trí rất tinh ranh, rất láu cá, và bởi vì tinh ranh của
nó, nó bỏ lỡ nhiều.
Trong thảo luận giữa Mulla Nasrudin và anh bạn Sheikh
Abdulla, Sheikh xác nhận rằng không ai có thể cầu nguyện mà không để tâm trí
mình vẩn vơ. Tuy nhiên, Mulla nói một cách quả quyết rằng tâm trí anh ta không
bao giờ vẩn vơ khi anh ta cầu nguyện.
'Nếu anh tới tôi chủ nhật sau và kể thành thực cho tôi rằng
tâm trí anh không vẩn vơ lần nào từ lời cầu nguyện của anh vào thứ sáu,' Sheikh
nói, 'tôi sẽ cho anh một trong những con ngựa hay nhất trong chuồng ngựa của
tôi.'
Thứ bẩy hôm sau Mulla tự trình diện để được ngựa.
'Anh có chắc, Nasrudin, rằng tâm trí anh không vẩn vơ một lần
trong lời cầu nguyện không?' Sheikh hỏi.
'Thế này, có thể nó vậy, trừ một lần, ở lúc cuối cả lời cầu
nguyện,' lời đáp của Mulla Nasrudin, 'khi tôi tự hỏi liệu anh có cho tôi cái
yên ngựa nữa không!'
Bây giờ khi bạn đang hi vọng về con ngựa ý tưởng này có thể
tới trong tâm trí, 'tôi tự hỏi liệu anh có cho tôi cái yên ngựa nữa không.'
Khi bạn chờ đợi cái gì đó, ý tưởng không thể dừng được. Nếu
bạn không chờ đợi cái gì, các ý tưởng có thể dừng lại. Tôi nhắc lại nó lần nữa:
không có vấn đề gì, cuộc sống là vô nghĩa, vô mục đích. Sự tồn tại sẽ không đi
đâu cả, nó không có định mệnh, nó không có mục đích. Nó là vậy. Đơn giản, thuần
khiết, nó là vậy. Không có tại sao. Chính vì nó không thể vậy, vì nó không thể
vậy.
Thảnh thơi, và bắt đầu tận hưởng. Thay vì lập kế hoạch và
suy nghĩ, bắt đầu thưởng thức. Đọc, thưởng thức; ăn, thưởng thức; nghe, thưởng
thức; yêu, thưởng thức. Tất cả những điều nhỏ bé này nhưng từ những điều nhỏ bé
này mà nảy sinh ra hiểu biết lớn lao. Bản ngã bao giờ cũng nói đây là những điều
nhỏ bé, tìm cái lớn đi, tìm cái khổng lồ, tìm cái vĩ đại, tìm Thượng đế, tìm Phật
tính và tôi nói với bạn, không có những điều vĩ đại đâu, chỉ toàn những điều nhỏ
bé thôi. Bạn yêu hay, bạn yêu sâu sắc; bạn hát hay, bạn hát sâu sắc; bạn nhảy
múa hay, bạn nhảy múa sâu sắc. Ngủ ngon, đi dạo buổi sáng, làm những điều nhỏ
bé - lau sàn, tắm, làm việc trong đạo tràng. Thưởng thức những điều nhỏ bé.
Không có vấn đề nào khác và không có đâu mà đi.
Vứt bỏ hi vọng, vứt bỏ ham muốn, và hiện hữu. Và đột nhiên bạn
sẽ thấy bạn bao giờ cũng là vị Phật rồi. Nó chưa bao giờ khác đi. Phật tính là
bản tính cố hữu của chúng ta.
Nhưng nghe tôi, ngay cả nghe tôi, bạn nghe với ý tưởng, với
tâm trí đứng ngay góc kia. Bạn có ham muốn cố định, bạn chưa bao giờ rời bỏ cái
đó.
Người cầu hôn trẻ được xem qua những trang to tướng của tập ảnh
gia đình do người bố đầy tự hào giới thiệu. Sau khi thấy hai chục thành viên của
gia tộc, anh thanh niên cuối cùng được cho xem bức hình của một quí ông già
trông rắn chắc. 'Đây là,' người cha nói một cách tự hào, 'người sáng lập ra gia
đình.'
'Ông ấy làm gì?' anh thanh niên hỏi.
'Ông ấy sáng lập ra gia đình,' người già hơn nói lại.
'Thưa ông tôi ngụ ý,' người cầu hôn lúng túng, 'ông ấy đã
làm gì để làm nổi bật ông ấy?'
'Ông ấy là người sáng lập ra gia đình,' người bố thé thé bực
mình.
'Tôi hiểu điều đó thưa ông,' người cầu hôn thở dài. 'Tôi chỉ
tự hỏi ông già này làm gì ban ngày thôi.'
Nếu bạn có ý tưởng cố định nào đó, sớm muộn nó phải tới.
Sambuddha có một ý tưởng cố định, có tò mò, ham muốn - ham
muốn trở nên chứng ngộ. Cho nên, tôi hiểu, anh ta phải vất vả chờ đợi và chờ đợi
và chờ đợi trong hai năm mà chẳng cái gì xảy ra. Không cái gì sẽ xảy ra bao giờ.
Vứt chờ đợi đi, bắt đầu hiện hữu. Chờ đợi là quá trình ý
nghĩ, hiện hữu là mang tính tồn tại. Sống, sống nhiều hết mức bạn có thể, mãnh
liệt như bạn có thể, và đam mê như bạn có thể. Và qua tình yêu đam mê đó vì cuộc
sống, qua ngọn lửa đam mê đó của việc sống đích thực, cái gì đó bùng cháy lên
trong bạn - bản ngã. Và khi bản ngã bị cháy thiêu, cái gì đó xảy ra. Việc xảy
ra đó không liên quan gì tới nỗ lực của bạn. Nó tới. Nó là việc xảy ra.
Câu hỏi 6
Tôi bị gắn bó và nghiện với việc ngồi trước thầy
trong bài nói. Bất kì ai định ngồi vào cái tôi gọi là 'chỗ của tôi', tôi đều phải
dùng mọi chút kiềm chế để không đồng bóng. Thầy là mọi thứ của tôi, mọi thứ
khác có thể đi nhưng dường như tính sở hữu này còn lại. Tôi đây, dường như
không có tình yêu hay lòng nhân từ khi có chuyện từ bỏ 'chỗ của tôi.
Câu hỏi này là từ Divya.
Tôi đã thấy thiếu cô ấy nhiều ngày rồi. Cô ấy không ở chỗ của
cô ấy. Và điều đó chẳng liên quan gì tới tính sở hữu. Cô ấy không nên lo nghĩ về
nó. Thực ra, cô ấy đã tìm ra đúng chỗ cho cô ấy, do đó khó cho cô ấy rời khỏi
chỗ đó. Nó không liên quan gì tới 'chỗ của tôi', nó không liên quan gì tới 'của
tôi'. Khi cô ấy ngồi ở chỗ đặc biệt, cô ấy tuôn chảy. Từ góc độ đó cô ấy đón nhận
tôi tốt nhất.
Và từ từ mọi người đều phải tìm chỗ đặc biệt của mình. Những
người thường xuyên ngồi đây, từ từ họ phải thấy chỗ của họ. Họ sẽ có góc nào đó
từ đó họ sẽ có khả năng hơn để đón nhận tôi, chỗ nào đó nơi họ sẽ cảm thấy thảnh
thơi hơn.
Divya đã tìm thấy chỗ của cô ấy, cho nên cô ấy không cần lo
nghĩ về nó. Và không ai nên quấy rối cô ấy, cứ để Shiva ghi chép về nó. Trong
vài ngày cô ấy đã không ở chỗ của cô ấy, những người khác đã ở chỗ của cô ấy,
và không ai đã từng tuôn chảy ở đó. Một hôm Sagar đã ngồi đó và anh ta đã ngồi
như kẻ cắp.
Có lỗi đấy! Ốm dễ dàng! Khi Divya ngồi đó cô ấy ngồi như
hoàng hậu. Cô ấy tạo ra không gian nào đó quanh cô ấy.
Và tôi cũng thích việc cô ấy ngồi đó. Cho nên, Divya, không
cần lo nghĩ. Không thấy bạn ở đó tôi đã thiếu bạn.
Câu hỏi 7
Tôi chưa bao giờ nghe tôn giáo được nói theo
cách thú vị thế. Thầy đang làm gì, Osho?
Với tôi tôn giáo không phải là tôn giáo mà là cuộc sống; với
tôi tôn giáo không phải là tôn giáo mà là tình yêu; với tôi tôn giáo không phải
là thứ nghiêm chỉnh, nó là vui đùa. Với tôi tôn giáo giống tiếng cười nhiều
hơn, giống nhảy múa, giống ca hát. Nó không phải là thứ nhà thờ nghiêm chỉnh.
Tôi không quan tâm tới cuộc sống sau, tôi không quan tâm tới
cõi trời và địa ngục, tôi không quan tâm tới đức hạnh và đồi bại - tôi chỉ quan
tâm tới cách truyền đạt cho bạn hiểu biết về việc sống một cách mãnh liệt, một
cách thú vị, vì Thượng đế là điều vui thích.
Một cá nhân hay nói trong quán cà phê đang biểu diễn khả
năng của anh ta để phân lớp mọi người theo nghề nghiệp của họ. Anh ta đi quanh
cả nhóm với thành công đáng kể: luật sư ở đây, người bán hàng ở bên trái, chủ
ngân hàng ở trong góc, biên tập viên cạnh cửa sổ.
Cuối cùng, đôi mắt của chuyên gia tự phong đổ vào khuôn mặt
thú vị của Mulla Nasrudin, hơi chút xanh xao, hơi chút u sầu, với chút đục mờ
nào đó trong mắt. 'Đây,' anh ta nói, 'là người tôn giáo, nhà thuyết giảng.'
Im lặng một khoảnh khắc và thế rồi Mulla Nasrudin nói một
cách mềm mỏng, 'Ông nhận lầm tôi rồi, thưa ông. Tôi không phải là nhà thuyết giảng.
Tôi bị ung thư dạ dầy.'
Nhà thuyết giảng mà bạn đã biết thực sự là người bệnh hoạn,
người ốm yếu. Họ đánh mất hương vị cuộc sống của họ.
Tôi dạy bạn hương vị. Tôi không dạy bạn chống lại cuộc sống,
bởi vì với tôi cuộc sống là chính điện thờ của Thượng đế. Tôi không dạy bạn chống
lại niềm vui của cuộc sống nhưng đi vào trong chúng sâu nhất có thể được. Tôi
là người khẳng định, tôi là người nói 'có'. Tôi không là người phủ định. Tôi
không muốn phủ nhận cái gì với bất kì ai. Bất kì cái gì Thượng đế đã cho đều phải
được chấp nhận trong lòng biết ơn sâu sắc và được sống. Với tôi Thượng đế và cuộc
sống là đồng nghĩa. Đó là lí do tại sao bất kì điều gì tôi nói với bạn đều có
phẩm chất khác cho nó, hương vị của Đạo, hương vị của cuộc sống và tình yêu,
hương vị của vui thích.
'Khi tôi ốm,' Mulla Nasrudin nói với tôi, trình bày chi tiết
quan điểm của anh ta về chủ đề ốm, 'tôi đi tới khám với bác sĩ. Vì, sau rốt,
bác sĩ phải sống chứ. Ông ấy viết cho tôi một đơn thuốc, tôi cầm tới dược sĩ.
Tôi trả tiền cho nhà thuốc một cách sẵn lòng, vì, sau rốt, dược sĩ cũng phải sống.
Thế rồi tôi về nhà đổ tháo thuốc đi. Vì, sau rốt, tôi phải sống chứ.'
Cho nên cho dù bạn đi tới nhà thuyết giảng, hay tới nhà thờ,
nhớ rằng bạn phải sống. Đừng quên điều đó. Cho dù bạn chấp nhận thuốc của họ từ
sự lễ phép, đổ tháo nó đi. Họ phải sống cho nên họ phải thuyết giảng. Bạn phải
sống - cho nên đừng bao giờ nghe thuyết giảng của họ.
Xem tiếp – Quay
về Mục lục